Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Đây không phải là một lời nói suông mà thực chất đó chính là dũng khí và là chỗ dựa để tôi nói ra câu nói đó, làm những điều mà người bình thường không dám làm, nói những điều mà người bình thường không dám nói."
Nói xong, anh ta khẽ gật đầu với Lâm Nhiễm, quay người rồi bước ra khỏi nhà họ Lâm đầu tiên.
Lâm Nhiễm: "..."
Cô như muốn tin lời anh ta luôn rồi!
Nhưng tin hay không cũng giống nhau thôi.
Cô quay mặt về phía anh ta và nói: "Lời mà đại thiếu gia Hứa nói với tôi làm tôi nhớ đến lý do của việc đính hôn ban đầu của tôi."
Cô thở dài thật sâu, quay sang nhìn ba cô rồi nói: "Ba, khi nhà họ Lâm của chúng ta định cư ở thôn Giang Bối rồi mở một phường nhuộm.

Tổ tiên nhà họ Giang đã giúp đỡ nhà ta rất nhiều, trong lòng ông nội cảm kích nên đã định hôn ước cho con và Giang Yến.

Tuy con và và Giang Yến đã hủy bỏ hôn ước, dù cho Giang Yến là người đề xuất nhưng con là đứa vô lý gây gổ trước.

Sau khi nghe những gì đại thiếu gia nhà họ Hứa nói, con thực sự cảm thấy bất an...!Làm người sao có thể không đáng tin như vậy? Ngay cả khi đã huỷ hôn không thể hàn gắn lại được nữa thì con vẫn nên làm gì đó."
"Con nghĩ rằng trong 5 năm tới con sẽ không đề cập đến chuyện hôn nhân nữa, để thể hiện sự tôn trọng hôn ước do ông nội và tổ tiên trong nhà lập ra, cũng để tránh cho ba phải ngày đêm lo sầu phiền muộn rằng trăm năm sau không có mặt mũi gặp mặt ông nội và tổ tiên."
Mọi người: "..."
Tại sao chuyện này lại đi đến đây rồi?
Lâm Tổ Vọng cảm thấy trong lòng có một cảm giác chua xót phức tạp.
Tất nhiên ông ấy biết tại sao con gái mình lại nói như vậy.

Ông ấy không có tham vọng gì lớn, giữa phường nhuộm và hạnh phúc cả đời của con gái, ông cảm thấy con gái mình quan trọng hơn.

Vì vậy mặc dù cảm thấy hổ thẹn với Giang Yến, nhưng ông vẫn để hai người hủy bỏ hôn ước, cho con gái ông sự tự do.
Nhưng sau bao nỗ lực, gần như khó có được chỗ đứng trong thôn Giang Bắc, khó khăn đến mức ông ấy quay lưng lại với những người bạn thân mấy chục năm của mình.

Nhưng cuối cùng vẫn phải để con gái dùng cách này để vẹn toàn đôi đường.
Lâm Nhiễm mỉm cười trấn an ba mình.
… Đây chính là điều cô muốn mà, có gì phải buồn đâu.
Hứa Diệc Phưởng đứng ở cửa dừng lại một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Vậy tôi bằng lòng đợi em A Nhiễm thêm năm năm nữa.

Thực ra thì năm năm, mười năm hay bao lâu cũng được, chỉ cần có một tia hy vọng thì thời gian có là gì."
Nói xong, anh ta quay người, bước qua ngưỡng cửa rồi đi ra ngoài.
… Có thể coi như đã đi rồi.
Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng người đàn ông không nói nên lời.
Cô là một người bạc tình nhưng lại không nói nên lời với loại tình yêu sâu đậm như vậy.
… Tất nhiên, đây chỉ là cô nói bậy mà thôi.
Cô cảm thấy A Thành ở trong bếp thích hợp với cô hơn, nghĩ vậy cô quay đầu nhìn về phía phòng bếp nói: "Được rồi, mọi người đã đi hết rồi, anh không cần phải trốn nữa."

Mấy người khác trong nhà họ Lâm thấy người nhà họ Hứa rời đi, sắc mặt vốn dĩ nặng nề, nghe Lâm Nhiễm nói như vậy, đều ngây ra vẻ mặt sửng sốt, sau đó theo nương theo ánh mắt của Lâm Nhiễm mà nhìn về phòng bếp, thì thấy A Thành từ phòng bếp lúng túng đi ra, lại lúng túng mà gọi một tiếng "chú Lâm dì Phương".


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang