Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Vậy còn có thể làm sao, chỉ có thể lẩm bẩm: "Chiếc váy đang lành lặn có thể tùy tiện nhuộm màu sau? Đại tiểu thư vẫn là cẩn thận một chút", sau đó trực tiếp đi làm việc của mình.
Lâm Nhiễm dạo một vòng, phát hiện mọi người đối với cô đều có vẻ mặt dè dặt lại hoài nghi, nhưng cũng không thiếu một loại thiện ý chất phác và bao dung.

Trong lòng cô nghĩ, xem ra trước đây cô cũng không ác lắm mà!
Cuối cùng cô đi đến văn phòng đằng sau.

Lúc nãy có người nói với cô, ba cô đang ở văn phòng đằng sau.

Cô đẩy cửa đi vào trong.

Là một gian phòng tiếp khách, văn phòng của ba cô còn ở trong nữa.

Cô đi vào trong, vẫn chưa gõ cửa, lại nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
"Năm phần lợi nhuận? Đây là người trong tộc các anh bàn bạc ra đó hả?" Lâm Nhiễm nghe tiếng của ba mình, bàn tay vừa giơ lên liền ngừng lại, sau đó từ từ buông xuống.
Giọng một người đàn ông khác nói: "Năm phần đã tính là ít rồi, còn có người đề xuất muốn bảy phần, dù sao xưởng nhuộm cũng mở trên đất của nhà họ Giang, dùng tài nguyên người của nhà họ Giang…"
"Bảy phần?" Lâm Tổ Vọng cười lạnh, nghe giọng hiện rõ sự tức giận, nói: "Sao bọn họ không nói bọn họ lấy cả cái xưởng nhuộm này luôn đi? Còn thật sự dám mở miệng!"
Sau đó là một màn im lặng.
Sau một lúc cô mới lại nghe giọng của người đàn ông kia: "Anh Lâm, anh cũng đừng giận người trong tộc, anh ở thôn bọn tôi mấy chục năm, hiểu rõ tình hình trong thôn nhất, bọn họ cho phép một người ngoài mở xưởng nhuộm kiếm tiền ở đây hoàn toàn là vì nể mặt tộc trưởng đời trước.

Anh ngàn vạn lần không nên đồng ý chuyện từ hôn của A Yến với con gái anh, nhà A Yến vừa xảy ra chuyện, nhà các anh liền để con gái từ hôn với A Yến, chuyện này người trong tộc sao có thể nhịn?"
Lâm Nhiễm đứng trước cửa một hồi, cuối cùng không nghe được tiếng nói chuyện bên trong nữa, nhưng cô cũng không muốn rời đi, dứt khoát ra khỏi văn phòng, ngồi xuống bậc thềm bên ngoài, nhìn mấy công nhân trong sân bận bịu.
Màu sắc vải vóc được treo trên cao rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lâm Nhiễm nhìn mấy công nhân vừa làm việc việc cười đùa, không diễn tả được tư vị trong lòng.
Không biết đã ngồi bao lâu, có người đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng, thấy Lâm Nhiễm đang ngồi ở bậc tam cấp thì có chút ngạc nhiên.

Người đó bước lên phía trước, thắc mắc hỏi: “A Nhiễm?”
A Nhiễm quay đầu, liền thấy đứng trước cửa văn phòng là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài ngắn tay.
Trong đầu nhanh chóng lóe lên thông tin về người này.
Giang Thủ Lượng, phó trưởng thôn Giang Bối.
Là ba của A Thành.
Tính cách nhã nhặn, xem như là người có tư tưởng tương đối tiến bộ trong thôn, có mối quan hệ khá tốt với cha cô.
“A Nhiễm sao con lại ngồi đây?”
Giang Thủ Lượng mỉm cười hỏi Lâm Nhiễm, cứ như một vị trưởng bối điềm đạm, dáng vẻ không hề có chút thành kiến nào với cô.
“Chú Giang.”
A Nhiễm đáp lại, đứng lên híp mắt cười: “Con đến xưởng nhuộm xem thử, thấy mọi người làm việc vui vẻ như thế, tâm trạng mới tốt hơn một chút.” “Tâm trạng A Nhiễm không tốt à?”
Ông ta khẽ dừng lại, nói: “Nghe nói con và nhị thiếu nhà họ Hứa từ hôn rồi, sao lại thế? Không phải vừa đính hôn sao?”
Hôm qua khi từ hôn toàn bộ quá trình A Thành đều ở đó, Lâm Nhiễm không tin A Thành không nói với cha anh ta.
Dù cho A Thành không chủ động nói, chắc chắn cha anh ta cũng sẽ tra hỏi đến từng chi tiết.
Nhưng ông ta vờ như cái gì cũng không biết, Lâm Nhiễm cũng sẽ vờ như ông ta cái gì cũng không biết.


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang