Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Hiện tại thật sự là hai mắt tối đen, không biết gì cả.

Cô nhìn tay anh đang cầm chiếc cốc.

Đột nhiên nhớ đến mỗi lần động chạm với người khác đều có thể nhận được một ít hình ảnh kí ức cụ thể, hay là thử xem?
Nhưng người này đứng đấy, dù cho không nói gì, cũng toát lên khí thế “cách xa tôi ra, rãnh rỗi chớ gần”, cô cũng không thể cứ thế lao đến sờ sờ tay anh mà đúng không?
“Xin lỗi.


Cô cố gắng tìm điều gì đó để nói: “Nhưng tôi muốn giải thích với anh, khi đó giải trừ hôn ước không phải vì tôi ghét nghèo yêu giàu! thực ra là…” … Không được xấu hổ, chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ sẽ không phải là cô!
Cô gượng cười, tiếp tục mặt dày nói: “Thực ra anh vẫn luôn lợi hại hơn Hứa Diệc Lâm, những chuyện này rồi cũng sẽ qua, tôi biết sau này anh sẽ rất lợi hại, nhà họ Giang cũng sẽ không lụn bại như những gì người khác nghĩ, tôi từ hôn với anh, căn bản không phải vì cái này, mà là… mà là tôi có hơi sợ anh, không,là rất sợ anh, sau này đính hôn với Hứa Diệc Lâm cũng là vì tức giận, giận dỗi nhất thời…”
Lúc cô nói cũng vẫn luôn quan sát phản ứng của anh… đáng tiếc, không có ích gì cả, vì anh trừ có hơi ngạc nhiên thì không hề có chút phản ứng nào.

Chẳng qua khi nói đến “sợ anh”, cô lại vô cùng hùng hồn, đúng, dáng vẻ này của anh, cô gái bình thường nào cũng nên sợ anh nhỉ?
Dù trước kia rốt cuộc như thế nào, hiện tại cô cứ cắn chặt điểm này là được! Cô làm ra dáng vẻ chân thành, nói: “Dù cho biến thành thế này rất tồi tệ! Đính hôn với họ Hứa càng hỏng bét hơn, tôi rất xin lỗi, nhưng đây là do trước kia tôi ấm đầu nên mới làm ra những chuyện như thế, nếu anh chán ghét thì chán ghét tôi là được, đừng giận chó đánh mèo nhà tôi… thật sự rất xin lỗi.

” Ánh mắt Giang Yến lại trở về trên người cô.

Từ câu trước cô nói cái gì mà “không phải bởi vì tôi ghét nghèo yêu giàu” đã nhìn sang cô.

“Cho nên! ”
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Vì chuyện trong nhà cô, nên cô đến xin lỗi tôi?”
“Một nửa.


Lâm Nhiễm nhìn tay anh, thấy anh đặt cốc nước xuống, nước bên trong cốc gần như đã thấy đáy.

Tim cô khẽ rung lên, dưới ánh mắt ngoài ý muốn của anh, cầm lấy ấm nước bên kia đổ đầy cốc, sau đó vờ như thật tự nhiên mà đưa cho anh, nói: “Tôi thật sự rất xin lỗi, thế nên tôi đến tìm anh, nhưng không chỉ xin lỗi thôi.

” Chiếc cốc đã được đưa đến trước mặt anh.

Giang Yến đương nhiên không nhận.

Ánh mắt của anh chuyển từ trên người cô dời đến trên cốc nước, sau đó quay người rời đi.

Là hướng về phía lầu trên.

Lâm Nhiễm: “! ”
“Này.


Cô vươn tay níu anh lại.

Giang Yến cau mày, quay đầu.

Anh liền thấy Lâm Nhiễm cứ như bị sét đánh mà lập tức ném tay anh ra, sau đó lùi về sau mấy bước, vẻ mặt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt đỏ hồng, cốc nước trên tay vẫn chưa rơi xuống đất, nhưng vì đột nhiên lùi xuống, nước trong cốc bị đổ hết ra ngoài, vương vãi khắp nền đất.

Giang Yến: “? ? ?”
Anh vô thức nhìn xuống tay mình, tay anh có độc sao?
Mà lúc này Lâm Nhiễm đã hoàn toàn không quan tâm nổi phản ứng của Giang Yến.

Bởi vì vừa nãy, vào khoảnh khắc cô chạm vào Giang Yến, “được như mong muốn”, đầu cô loé lên rất nhiều hình ảnh…
Trong căn phòng ảm đạm, đôi tay của người đàn ông quấn lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô gái, dây dưa với nhau, cúi đầu bận bịu, cô không thấy mặt anh, nhưng có thể thấy được những giọt mồ hôi trên tóc và tấm lưng săn chắc, còn có đôi tay của cô gái.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang