Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Giang Yến nhìn cô, nhìn một lúc lâu, dường như vô cùng kinh ngạc khi cô nói như thế…đương nhiên là kinh ngạc, vì nếu là lúc trước, anh chỉ tùy tiện nói một câu cô cũng có thể nhảy dựng lên, có thể nói những lời như thế, cô tin rằng chỉ có anh có thể làm được?
Anh bỗng bật cười, tuy rằng cũng nhanh chóng tắt ngúm, nói: “Cô thật sự trưởng thành rồi, đáng tiếc, tôi không có hứng thú với ngành dệt may, đối với việc phát triển xưởng nhuộm gì đó lại càng không có hứng thú!” Lâm Nhiễm: “! Món lời miễn phí đưa đến cửa cũng không có hứng thú?” “Không hứng thú.


Anh không hề có chút do dự.

Đồ chó!
Thật sự hận cô đến mức tiền miễn phí đưa đến cửa cũng không cần ư? “Tôi biết anh oán hận tôi.


Lâm Nhiễm nghiến răng nói: “Chuyện tôi làm là đúng người đúng tội, nhưng ba tôi hoàn toàn là vì tôi ở nhà một khóc hai làm loạn ba tự tử, ông ấy mới không còn cách nào mà nghe theo tôi, vì chuyện tôi từ hôn với anh, ông ấy vẫn luôn áy náy trong lòng, đêm không an giấc, cho nên, anh hận thì cứ hận tôi! đợi chuyện của xưởng nhuộm được giải quyết, tôi sẽ rời khỏi Cảng Thành, không ở đây làm chướng mắt anh nữa là được rồi chứ gì?”
Dù sao cô cũng phải đến Nam Dương học, chuyện thuận tiện cả mà.

Anh không muốn thấy tôi, tôi cũng hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh! Hiện tại tôi nhẫn nhịn để nói chuyện với anh trông dễ dàng lắm sao? Giang Yến: “? ? ?”
Cô đang nói cái gì thế kia?
Đột nhiên anh không muốn nói gì với cô nữa, quay người lên lầu: “Chuyện của xưởng nhuộm, để ba cô đến đây nói.


Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng hơn.

Lâm Nhiễm sửng sốt.

Cô không thèm quan tâm anh có thái độ gì đối với cô, dù là lạnh lùng hay cứng rắn.

Trọng điểm là, ý trong lời của anh là không còn từ chối nữa? “Anh đồng ý rồi?”
Cô xác nhận với bóng lưng của anh: “Chuyện của xưởng nhuộm, anh đồng ý tham gia?”
Giang Yến không quan tâm cô.

Không phủ nhận thì là khẳng định rồi!
… Các đại lão đều nói chuyện thế này à?
“Anh yên tâm, đợi chuyện xưởng nhuộm giải quyết xong xuôi, tôi sẽ lập tức rời đi, đảm bảo sau này anh sẽ không thấy tôi, không làm chướng mắt mấy người nữa!”
Lâm Nhiễm rất hưng phấn, lời nói ra cũng cực kỳ chân thành, nhưng giọng nói lại khó mà che đậy được niềm vui.

Bước chân của người bên trên khựng lại, hẳn là không thể nhịn được nữa, xoay người nhìn cô nói: “Lâm Nhiễm, cô có ở trước mặt tôi hay không, đối với tôi, thật ra không hề có khác biệt gì cả.


Nói xong cũng không quan tâm đến khuôn mặt vui mừng cứng đơ trong nháy mắt của Lâm Nhiễm, sải bước lên lầu.

Lâm Nhiễm: “! ”
Đồ chó!
Có ở trước mặt anh hay không đối với anh không có khác biệt, thế anh mài xương tôi làm gì? Đẹp lắm hả?
Lâm Nhiễm thầm mắng Giang Yến trong lòng, nhưng mắng xong lại lập tức điều chỉnh lại, vẻ mặt mỉm cười chân thành nói với bóng lưng anh: “Được, tôi sẽ bảo ba tôi đến tìm anh.


Giang Yến có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngay lúc ấy của cô, cười híp mắt, vừa cười lên đôi mắt to tròn cứ như biến thành vầng trăng khuyết, bên trong vương đầy những ánh sáng vụn vặt.

Lúc này anh mới nhớ lại, ngày trước dường như cô chưa từng cười như thế, hoặc là trước giờ anh chưa từng để ý qua.

Tuy rằng hiện tại cô cười cũng chỉ là giả.

Lâm Nhiễm không hề biết Giang Yến đang nghĩ gì.

Cô cũng không để ý.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang