Thập Niên 70 Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh



Khương Mật: "Mẹ, lần này bồi thường bao nhiêu tiền, có đủ mua vải may quần áo, lại mua một đôi giày cho anh cả chị cả mỗi người một bộ hay không?"
Mẹ Khương hít sâu một hơi: "Con nhóc chết tiệt, con không sống nổi đâu.

Tiền này phải cầm về nông thôn tiêu, về nông thôn làm gì mà không tốn tiền chứ.


Khương Mật: "Vậy mua cho anh cả một đôi giày, mua cho chị cả một bộ quần áo đi.

Không thể thiếu hơn!”
Khương Ngưng móc từ trong túi ra năm đồng: "Mẹ, đây là tiền thưởng tháng này của con, thêm một chút, mua cho anh cả chị cả đi.


Lưu Vân cũng trở về phòng một chuyến: "Mẹ, chúng con cũng thêm năm đồng, thời tiết lậsắp chuyển lạnh, mua quần áo cho anh cả chị cả lại mua một đôi giày.

Cuộc sống của chúng con càng ngày càng tốt, ba con nói, cuối tháng A Trạch có thể cầm muỗng, tiền lương sẽ là 38,62.


Vành mắt mẹ Khương đỏ bừng, giơ tay áo lên lau nước mắt: "Này, mua, mẹ mua cho Khương Yến Dung Dung.


Khương Mật cười hì hì tiến lại gần: "Mẹ, mẹ cũng đừng ghen tị anh cả chị cả có quần áo mới mặc, sau này nhà chúng ta nhiều tiền, cũng mua cho mẹ và ba.


Khương Ngưng và Lưu Vân cũng cười phụ họa.

Mẹ Khương bật cười, nắm hai má Khương Mật: "Quỷ ranh mãnh.


Mọi người cười thành một đoàn, Khương Ái Quốc xách theo hai túi đồ ngâm nga tiểu khúc vào phòng.

Là hai túi quà buổi sáng mẹ Khương chuẩn bị.

Mẹ Khương: "Hai đồng chí không nhận sao?”
Khương Ái Quốc lắc đầu: "Giống như Mật Mật nói, tôi tặng thế nào, bọn họ cũng không nhận, lãnh đạo khoa tuyên truyền còn bắt tay tôi, nói với tôi, bảo tôi cầm về cho đứa nhỏ bồi bổ nhiều, còn làm chủ từ trong nhà máy lấy ra năm đồng tiền dinh dưỡng cho tôi.


Mẹ Khương: "Thật sự đưa năm đồng!”
Khương Ái Quốc trực tiếp lấy từ trong túi ra năm đồng đưa cho mẹ Khương.

Khương Mật cười híp mắt nhìn ba Khương: "Ba.

Còn có chuyện tốt khác không?”
Khương Ái Quốc nhếch miệng cười ngây ngô: "Tổ trưởng của cha hôm nay nói với cha, ông ấy lập tức có thể lên, ông ấy nói rất coi trọng cha.


Mọi người kích động, mẹ Khương: "Nhưng có thể xác định?”
Khương Ái Quốc ở trong nhà máy cẩn trọng làm hai mươi năm, cầm chính là tiền lương cấp hai 41.

23 đồng, thăng chức gì đó với ông ấy luôn luôn không có liên quan.

Khương Ái Quốc: "Chắc là quyết định rồi.

" Ông hỏi hai cô con gái: "Có phải có liên quan với hai đồng chí khoa tuyên truyền của cha không? Cha có hơi suy nghĩ không rõ.


Khương Mật cười: "Ba, là ba cẩn trọng làm việc, một lòng vì nhà máy dâng hiến tinh thần, nên mới cho ba thăng tổ trưởng.


Khương Ái Quốc: "Ba đã làm hai mươi năm rồi, lúc trước tổ trưởng không coi trọng ba, ông ấy coi trọng một người trẻ tuổi khác.


Khương Mật và Khương Ngưng liền giải thích cho Khương Ái Quốc, ông ở trước mặt lãnh đạo khoa tuyên truyền lộ mặt, dương danh khoa tuyên truyền, mà bản thân ông lại ở trong xưởng làm hơn hai mươi năm, an phận thủ thường, kiên định chịu làm, lãnh đạo tất nhiên sẽ lo lắng cho ông.

Khương Ái Quốc vẻ mặt vui sướng, "Ba ngược lại dính ánh sáng Mật Mật.

" Ngay sau đó, ông nhìn mặt tiểu con gái, càng vui vẻ: "Mật Mật, ba sao nhìn con lại càng thấy đẹp hơn? Nhìn làn da này, trong suốt, mụn đỏ trên mặt nhìn cũng cảm thấy đáng yêu.


Khương Mật ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cho ba Khương xem: "Chờ mụn hết rồi, nhất định sẽ đẹp hơn.


Ba Khương nhếch miệng cười, "Cao thêm chút nữa, mập thêm chút nữa, Mật Mật nhất định là đứa nhỏ xinh đẹp nhất nhà chúng ta.


Khương Trạch làm cơm xong, gà hầm nấm, dùng mỡ gà xào hai món rau xanh, món chính là bánh bao bột mì trộn.

Mẹ Khương chia canh gà, những người khác đều là một chén canh, hai miếng thịt thêm mấy miếng nấm, Tiểu Tương Bao cũng nhiều như vậy, múc cho Khương Mật một chén lớn, vẻ mặt tươi cười: "Mụn trứng cá đều tiêu hết, có lẽ lập tức có thể béo lên, ăn nhiều thịt một chút.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh