Thập Niên 70 Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh



Khương Mật đặt Tiểu Tương Bao xuống, nắm tay cậu, đưa tay sờ sờ đứa bé, nói với Từ Nhạc Ninh, "Tháo lớp chăn bên ngoài này đi, trời nóng như vậy, che kín như thế, sắp nổi rôm sảy rồi.


Từ Nhạc Ninh dưới sự trợ giúp của Khương Mật, mở chăn ngoài cùng ra, bên trong còn có một tầng mỏng, là chăn mỏng bằng bông nền xanh, tận cùng bên trong chính là đứa nhỏ mặc quần áo nhỏ.

Khương Mật sờ sờ sau lưng đứa nhỏ, quả nhiên sau lưng đổ mồ hôi, cô cầm khăn lót ở sau lưng, xem như làm cho đứa bé thoải mái chút.

Một dì bên cạnh nói: "Đổ mồ hôi, đừng gặp gió, đây là trẻ con trong tháng, sinh ra chưa được mấy ngày.


Khương Mật: "Ở cữ! Không phải là trộm ở bệnh viện đấy chứ?”
Dì kia: "Tám phần là thế, đứa nhỏ nhỏ như vậy, ở nhà sẽ không bế ra được.

" Cũng chỉ là ở trong bệnh viện mới có thể có cơ hội trộm.

Đứa nhỏ thật nhỏ, nhìn non mềm, thân thể cũng mềm mại, Từ Nhạc Ninh cũng không dám ôm, động tác đều có vẻ cứng ngắc, chỉ là cũng không đưa cho người khác ôm, Khương Mật bảo cô ấy ôm tốt.

Rõ ràng Khương Mật hung dữ, Từ Nhạc Ninh lại quen nghe lời cô.

Dường như nghe lời cô không sai.

Chuyện kế tiếp cũng rất thuận lợi, mười mấy quần chúng tốt bụng đi theo Khương Mật cùng Từ Nhạc Ninh đến văn phòng đường phố, mấy tên buôn người kia cũng bị kéo tới.

Một bác gái lôi kéo tên đàn ông mặc quân trang, tên đàn ông mặc quân trang ô ô a a không vui, trực tiếp bị bác gái kéo đi.

Bác gái uy vũ, sức lực thật lớn!
Trên đường ồn ào dữ dội, đều sẽ bị nhét khăn mặt, không kêu ra.

Văn phòng đường phố nghe nói là đồng bọn bọn buôn người, rất coi trọng, chỉ là bọn họ không làm được chuyện lớn như vậy, tranh thủ thời gian bảo người đi mời cảnh sát.

Chủ nhiệm văn phòng đường phố quen biết Khương Mật và Từ Nhạc Ninh, lúc trước mới trấn an chuyện Khương Mật bị đánh nằm viện, đối với chuyện hai người cùng nhau bắt bọn buôn người, cực kì giật mình! Thái độ đối với Từ Nhạc Ninh cũng khá hơn rất nhiều, giống như là nhìn vãn bối.

Có thể thấy được lúc trước bắt nạt Khương Mật cũng vì là đơn thuần, bị người lợi dụng.

Bà thấy hai người ôm đứa nhỏ, đều ra một thân mồ hôi, bảo người rót nước cho hai người uống, lại rót nước cho quần chúng khác uống.

Còn tìm túi bánh bích quy cho Tiểu Tương Bao ăn.

Từ Nhạc Ninh một hơi uống một chén nước ấm lớn: "Đứa nhỏ này có phải uống thuốc ngủ hay không, bằng không làm sao ngủ sâu như vậy?"
Khương Mật: "Đúng vậy, nhưng chắc chắn không sao.

Trẻ em khỏe mạnh đáng giá hơn trẻ em không khỏe mạnh.

" Cô uống một ít nước, lại cho Tiểu Tương Bao uống một ít.

Tiểu Tương Bao kích động: "Cô là, anh hùng.


Công an tới rất nhanh, cục trưởng dẫn theo công an trong cục cùng đến, mấy người bị trói giao cho công an.

Khăn mặt trong miệng bọn họ cũng bị lấy ra, mấy người đều kêu oan uổng, bọn họ không biết phụ nữ trung niên! Bọn họ là người qua đường.

Người đàn ông mặc quân trang trong đó gào lên: "Tôi không phải bọn buôn người, ba tôi là Diêm Phong, tôi là Diêm Vũ Thông, tôi làm việc ở xưởng liên kết thịt.

Con nhóc Nhạc Ninh, cháu đã gặp chú rồi.


Khương Mật: "Ông biết cô ấy? Vậy tại sao vừa rồi ông lại kêu người bắt hai chúng tôi? Chẳng lẽ ông là nội gián của bọn buôn người?”
Từ Nhạc Ninh khiếp sợ: "Chú Diêm, sao chú có thể làm loại chuyện thiên lôi đánh này.


Diêm Vũ Thông gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Tôi không phải nội gián, tôi không biết bọn họ.


Cục trưởng cục công an đương nhiên biết đại danh Diêm Phong, đó là lão anh hùng từng đánh giặc, ông ấy nhíu mày: "Anh thật sự là con trai của ông cụ Diêm?"


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh