Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trèo Cành Cao



Dịch: Y Na

Hai gia đình quyết định kết hôn vào ngày hai mươi tám tháng sáu, tin tức nhà họ Chu cho sáu mươi đồng làm tiền lễ hỏi, nhà họ Viên cho một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh làm của hồi môn lan khắp khu nhà gia đình xưởng thép, có người thích kiếm chuyện đến hỏi Trần Lệ Phương, đến lúc con gái nhà bà lấy chồng sẽ có bao nhiêu lễ hỏi.

Trần Lệ Phương mắng người đuổi đi, sau đó nhờ người tìm xem có nam thanh niên nào có điều kiện phù hợp không.

Buổi trưa Trương Kiến Lâm chạy về nhà: “Con thấy Giang Minh Ngạn rất tốt, mẹ không thể tìm được người nào tốt hơn Giang Minh Ngạn đâu.


Trai tốt đâu dễ tìm như vậy, Trần Lệ Phương cũng sốt ruột, bị thằng hai ép buộc như thế thì tức giận vả cho anh ấy một phát.

Giang Minh Ngạn à, ngón tay bà ấy vô thức vẽ tên anh lên lòng bàn tay.

Trần Lệ Phương hai tay chống nạnh: “Đứng đấy làm gì, còn không mau tới giúp một tay.


“Thật là.

” Trương Kiến Lâm miễn cưỡng xắn tay áo lên.

Ba người phụ nữ trong nhà bận rộn đến trưa, nào là rửa nào là thái, sau đó băm ớt, gừng, tỏi, trộn với muối rồi nhét vào lu.

Bây giờ trời nóng nực, ước chừng ủ mười ngày nửa tháng là có thể ăn được, đến lúc đó làm đầu cá hấp ăn.

Tìm mấy ngày, Trần Lệ Phương cũng không tìm được nam đồng chí nào toàn diện mọi mặt, buổi tối đóng cửa đi ngủ, hai vợ chồng thở dài với nhau.

Trần Lệ Phương không cam lòng nói: “Cậu Tiểu Giang kia mà là người địa phương thì tốt quá.


“Làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy.

” Trương Cao Nghĩa trở mình tắt đèn: “Ngủ đi.


Trần Lệ Phương không ngủ được, đẩy chồng một cái: “Haiz, nếu con gái thích thì lấy chồng xa cũng được.


Hiện tại Trương Huệ không có ý định nghĩ tới chuyện kết hôn, cô nhìn qua bảo bối mình nhặt được, xem xong mới cẩn thận cất vào trong tủ ngăn kéo của mình.

Khi nào có thời gian lại đến khu phế liệu một chuyến.

Ngày hôm sau trời mưa, gần đến giờ ra ngoài, mưa vẫn chưa tạnh, Trương Huệ xỏ ủng dài đi làm.

“Mẹ, con ra ngoài đây.


“Này.

Lát nữa con đến cửa hàng bách hóa mua cái ô tốt hơn đi, mẹ thấy cái ô giấy dầu của con sắp hỏng rồi, không dùng được qua mùa hè này đâu.

” Trần Lệ Phương thấy con gái đi lấy ô giấy dầu thì dặn dò một câu.

“Lát nữa con đến cửa hàng bách hóa xem thử.


Trương Huệ thích ô giấy dầu chỉ vì ô giấy dầu đẹp, gặp trời mưa to quả thực không hữu dụng lắm.

Trước đây huyện Vân Đỉnh có rất nhiều thợ thủ công làm ô giấy dầu lâu năm, nhưng bây giờ không còn ai làm nữa, nhất là loại ô giấy dầu vẽ hoa thủ công phức tạp này.

Mặc dù trời mưa nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đi bộ, đều là công nhân sống trong khu nhà gia đình, đồng loạt đi về phía xưởng thép.

Đi ra khỏi ngõ Điềm Thủy, công nhân của các xưởng khác từ những con phố gần đó cũng đang đi về phía bắc thành phố theo từng nhóm hai, ba người.

“Trương Huệ, đi thôi, hiệu trưởng nói tháng này chúng ta có phúc lợi mới, mau đến ký tên nhận đi.


Trương Huệ bước nhanh hai bước sóng vai cùng Thẩm Yến: “Phúc lợi gì thế?”
“Thịt, còn là thịt bò.

” Thẩm Yến rất hiểu biết: “Cậu biết nông trường Chí Tân không?”
“Biết chứ.


Nông trường Chí Tân chuyên chăn nuôi, có rất nhiều người chuyển xuống làm việc ở đó.

Sau khi cải cách mở cửa, nông trường Chí Tân nuôi thêm bò sữa, sữa tươi sản xuất hàng ngày chủ yếu cung cấp cho huyện Vân Đình.

"Số lượng nông trường Chí Tân gửi đến không nhiều, khó chia cho xưởng thép, lãnh đạo phía trên quyết định giao cho trường chúng ta.


Thẩm Yến có chút kích động: “Thịt bò khó mua lắm, hồi nhỏ tôi từng gặp người bán thịt bò, tôi rất muốn ăn nhưng mẹ tôi lại nói thịt bò không có chất béo, mua thịt bò không có lời nên không mua cho tôi, làm tôi suy nghĩ mấy năm liền, đến tận cấp hai mới được ăn thịt bò lần đầu tiên.


Cũng đúng, hiện tại trong bụng mọi người đều thiếu chất béo, hầu hết mọi người đều thích mua thịt heo hơn thịt bò.

Lúc Trương Huệ đến thì hàng đã xếp dài, cô và Thẩm Yến tình cờ xếp hàng phía sau cô Lý, cô Lý là chủ nhiệm lớp bọn họ dạy.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trèo Cành Cao