Thập Niên 70 Ngón Tay Gây Nghiện



Hàn Kiến Hoằng đi về phía trước mấy bước, rồi dừng lại, sờ túi tiền: "Tiền của tôi đâu?"
Hổ Tử hỏi: "Tiền gì cơ?"
"Hai mươi tệ, bỏ trong túi tiền đấy, có phải rơi trên đất rồi không? Hổ Tử, cháu mau đi tìm giúp chú đi."
Hai mươi tệ cũng không phải là con số nhỏ, ai mất cũng thấy sốt ruột.

Buổi tối người đi lại trong thôn không ít, bị người ta nhặt được thì rất phiền toái, Hổ Tử bảo anh ở đó chờ thêm một lát rồi cầm đèn pin đi tìm.
Hổ Tử buông lỏng tay, Hàn Kiến Hoằng lại trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đá trên đường rất nhiều, ngã sấp xuống không gãy xương thì cũng phải trầy mất một lớp da.

Triệu Bảo Châu nhìn thấy mà hết hồn, không kịp nghĩ gì mà đi lên dìu anh ngay.
"Anh cả, anh đi đến ngồi trên tảng đá bên cạnh chờ Hổ Tử một lúc đi."
Ngay lúc tay cô đưa qua, Hàn Kiến Hoằng đột nhiên xoay lại, ánh mắt không còn mơ màng như vừa rồi mà trở nên trong suốt.
Triệu Bảo Châu nghi hoặc chớp mắt một cái, nhưng khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một bàn tay.

Cô không chịu nổi cái nhìn này của Hàn Kiến Hoằng, cô không dám nhìn nữa, cúi đầu kéo anh đi về phía tảng đá.
Hàn Kiến Hoằng giật ngược lại, xoay người đi qua hướng khác.
"Anh cả." Triệu Bảo Châu lo lắng đi sát theo sau.
Lúc đi đến chỗ ngõ nhỏ, Hàn Kiến Hoằng đột nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô qua rồi vứt vào trên vách tường ở một căn nhà cũ.
Triệu Bảo Châu sợ tới mức sắc mặt thay đổi: "Anh cả...!Ưm..."
Hàn Kiến Hoằng giữ cổ cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
"Đừng kêu, em muốn những người khác phát hiện ra sao?"
Giọng nói của anh rất trong, nghe không giống như người say.
Triệu Bảo Châu đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, tư thế này làm cho tim cô đập nhanh hơn: "Anh cả, anh..."
Đúng lúc này, Hàn Kiến Hoằng đột nhiên cúi đầu, liếm lên cổ cô.

Triệu Bảo Châu nhột nên rụt cổ lại: "Đừng mà..."
Sức lực hai người cách xa nhau, cô không thể động đậy nổi, Hàn Kiến Hoằng thì hôn quá bá đạo, giống như muốn cắn rách cổ cô, vừa gặm vừa cắn.

Cổ Triệu Bảo Châu bị anh cắn đến đau, hơi thở nóng bỏng của anh phả ra khiến cô choáng váng.
Trong đầu vô thức hiện lên những hình ảnh làm tình với anh, cơ thể lại trở nên ê ẩm, cảm giác ngứa ngáy lan tràn từ giữa hai chân lan lên toàn thân, cả người vô lực.
Triệu Bảo Châu hoảng hốt một chút, gần như rụt cổ lại như rùa, giãy dụa vô cùng mạnh.
Đúng lúc này, Hàn Kiến Hoằng buông môi ra, khẽ cười nói: "Mới hôn một chút mà đã nổi cơn dâm rồi."
Mặt Triệu Bảo Châu lập tức nóng đến đỏ bừng lên: "Anh buông ra đi."
"Chú Kiến Hoằng." Hổ Tử trở lại, lớn tiếng kêu.
Triệu Bảo Châu sợ tới mức hai chân nhũn ra, lại sợ bị nhìn thấy, kéo cánh tay Hàn Kiến Hoằng và nói: "Mau buông ra đi, Hổ Tử sẽ nhìn thấy mất."
Sức Hàn Kiến Hoằng mạnh như trâu, không hề nhúc nhích.

Anh càng cười vui hơn: "Mấy ngày nay về nhà mẹ đẻ là cố ý trốn tránh tôi hả? Hả?"
Anh uống rượu, giọng nói hơi khàn, không hiểu sao lại hơi dễ nghe.
Triệu Bảo Châu bị vạch trần, mặt càng nóng hơn: "Anh mau buông ra đi."
"Sợ cái gì?"
Anh không sợ, Triệu Bảo Châu sợ, sợ muốn chết.
"Buông tay ra!"
Hàn Kiến Hoằng cắn vành tai cô, nhẹ giọng nói: "Về nhà cho tôi làm thì tôi sẽ buông ra."


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Ngón Tay Gây Nghiện