Thập Niên 70 Nữ Chủ Nhiệm



Tiểu Văn chống cằm lên đũa, nói: "Em nói đúng, về nhà chị sẽ lập tức nói với mẹ!"
"Kể một ngàn nói một vạn, ai có không bằng mình có.

"
Triệu Kha nói xong, cúi đầu xuống ăn cơm.

Tiểu Văn gật đầu, ăn được một nửa, đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở.

Triệu Kha nghi hoặc nhìn cô ấy.

Tiểu Văn không dám làm ra hành động gì lớn, chỉ cố gắng nháy mắt liên tục ra hiệu ở đằng sau.

Triệu Kha quay đầu, thì thấy cô Vu cầm hộp cơm đứng cách đó một mét, lập tức vội vàng đứng lên chào hỏi: "Cô Vu ạ.

"
Giọng điệu của cô Vu cực kì lạnh lẽo, lên tiếng: "Triệu Kha, cháu đi theo tôi một chuyến, tôi có việc cần nói với cháu.

"
"Dạ.

"
Triệu Kha quay người lại thu dọn hộp cơm, ra hiệu với Tiểu Văn rằng mình đi trước.

Tiểu Văn vội vàng vẫy tay, không hề có ý giữ lại.

Triệu Kha buồn cười, nhưng lúc cô quay người lại, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Cô Vu dẫn Triệu Kha, im lặng một đường đến ký túc xá phòng đơn của mình, đến giờ mới nói câu đầu tiên: "Vào đi.

"
Triệu Kha rất lịch sự mà không đánh giá xung quanh, ngồi xuống cái ghế cô Vu chỉ, trông cực kì ngoan ngoãn.

Mà cô Vu khi thấy cô như vậy thì bắt đầu tức giận.

Người thông minh, thấu hiểu nhiều chuyện, không hề cẩu thả chút nào trước mặt người khác, nhưng chỉ cần quay lại không gian một mình một người, thì không biết làm sao cho tiến bộ nỗi.

"Tôi thấy cháu khuyên nhủ người khác rất hay mà, sao đến lượt chính mình, lại không suy nghĩ gì mà hành động như thế?"
Triệu Kha thầm nghĩ, cô Vu nói vậy thì chắc chắn đã nghe được cuộc trò chuyện của cô và Tiểu Văn, nhưng sự việc này, không chỉ đơn giản dừng lại ở vấn đề gia đình, mà còn là mong muốn cá nhân.

Cô cũng không có tài lanh mà kể về “kế hoạch dưỡng già” của mình cho cô Vu- người cực kì tích cực trong công việc, chỉ ngại ngùng cười rồi nhẹ nhàng nói: "Để cô chê cười ạ.

"
Cô Vu nghiêm túc quan sát cô, nửa ngày sau, mở nắp hộp cơm ra, dịu giọng nói: “Hẳn là cháu chưa ăn no đúng không, ăn thêm chút nữa đi, vừa ăn vừa nói chuyện.

"
Khuôn mặt tập trung cao độ thường ngày của cô Vu, đã dọa sợ không ít nữ công nhân, nhưng Triệu Kha thì ngược lại, cho nên cô cũng không khách sáo mà mở nắp hộp cơm của mình, tiếp tục ăn phần cơm còn lại.

Cô Vu gắp một đũa thịt kho tàu, bỏ vào trong hộp cơm của Triệu Kha, "Tôi nghe nói cháu có em trai?"
Triệu Kha nói cảm ơn, gật đầu: "Dạ đúng vậy.

"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Nữ Chủ Nhiệm