Thập Niên 70 Nữ Chủ Nhiệm



Tầm nhìn của hai người kia quá mức nông cạn, căn bản là sẽ không biết nói những lời này, vậy thì chắc chắn là có người sau lưng dạy họ nói ra nói vào.

Triệu Tân Sơn lạnh lùng nhìn về phía Hồ Hòa Chí.

Trong chốc lát Hồ Hòa Chí đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn không ra mặt.

Dư Tú Lan càng nói càng hung: "Thiên vị gì mà thiên vị? Dư Tú Lan tôi làm người như thế nào, tôi nghĩ là đội sản xuất ai cũng rõ.

Xưa nay chưa bao giờ cầm một đồng một cắc nào của nhân viên công xã!"
Ở bên ngoài, những nhân viên công xã kia gật đầu phụ họa —
"Đúng vậy đó.

"
"Nhân phẩm của chủ nhiệm Dư rất tốt.

"
"Mấy năm đầu khó khăn như vậy, cũng không trục lợi gì đội sản xuất.

"
Thím hai Triệu và Triệu Phương Phương nghe xong có chút nôn nóng, đang muốn nói chuyện, thì bị Dư Tú Lan cắt ngang.

"Muốn biết Triệu Kha có tư cách với năng lực gì đúng không?"- Dư Tú Lan ưỡn ngực chống nạnh: "Nhà tôi mười tám đời làm nông dân nghèo, ông nội, ông ngoại, bà ngoại con bé, đều là thương binh liệt sĩ, Triệu Kha lại là người có tiềm năng phát triển nhất, ở đội sản xuất này chắc chắn tìm không ra người học giỏi hơn con bé.

"
Chuyện này là chuyện không thể nghi ngờ, Triệu Tân Sơn gật đầu tán thành: "Triệu Kha là học sinh cấp ba duy nhất trong thôn chúng ta, để con bé dạy mấy đứa trẻ trong thôn, thì tôi yên tâm hơn nhiều.

"
Dư Tú Lan tràn đầy tự tin nói: "Hôm nay tôi tuyên bố ở đây luôn, toàn bộ đội sản xuất, không một ai có đủ tư cách và năng lực để đảm đương chức vị giáo viên này hơn con gái tôi.

"
Ở bên ngoài, những nhân viên công xã gật đầu lia lịa —
"Triệu Kha từ nhỏ đã có một đám trẻ con loi choi lóc chóc chạy sau mông đòi chơi cùng, mấy đứa nhóc nhỏ yếu ở bên cạnh con bé đều ngoan ngoãn, không khóc không quấy, chắc chắn có thể dạy dỗ học sinh nên người.

"
"Đúng nha, Triệu Kha đúng thật là có năng lực, để con bé dạy mấy đứa nhỏ trong thôn, tôi rất yên tâm.

"
"Tôi cũng yên tâm! "
Hồ Hòa Chí đứng trong đám đông thở hổn hển chứng kiến chiều hướng của sự việc đang thay đổi, đợi không được nữa, bước ra ngoài vài bước, đỡ lấy cánh ta của bà lão, "Bà, con biết người tốn nhiều công sức như vậy là vì con, nhưng đội trưởng nói đúng! "
Một câu anh ta nói rất hay, thể hiện sự chân thành sâu sắc, nhưng tay lại trộm siết chặt lại, chân không nhúc nhích.

Bà hai Triệu giống như là được nhắc nhở, nắm vai anh ta đẩy lên trước, hô to: "Ai nói trong thôn chỉ có duy nhất một học sinh cấp ba? Cháu rể của tôi cũng là học sinh cấp ba đó thây, còn là thanh niên được chi viện xuống nông thôn giúp đỡ phát triển cho tiến bộ, như vậy đã đủ tư cách, đủ năng lực chưa?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Nữ Chủ Nhiệm