Thập Niên 70 Nữ Chủ Nhiệm



Triệu Tân Sơn nhẫn nại nhắc nhở: "Hồ Hòa Chí chưa tốt nghiệp.

"
"Chưa tốt nghiệp thì cũng đã học chương trình cấp ba rồi, là người có học thức! Nghe nói trước kia Triệu Miên đến cấp ba còn không thi đậu được mà phải không?"
Bà hai Triệu trực tiếp tung ra con át chủ bài của mình, ngồi bẹp xuống đất lăn qua lộn lại hô to: "Chỉ định công việc này cho Triệu Kha, tôi không phục! Không công bằng! Triệu Tân Sơn, hôm nay nếu cậu không đưa ra giải pháp hợp lý, tôi liền đi đại đội, công xã kiện hết mấy người!"
Hồ Hòa Chí và Triệu Phương Phương ngồi xổm xuống khuyên nhủ bà ta.

Triệu Phương Phương cũng không biết nghĩ ra cái gì, oan ức khóc: “Bác cả, dù thế nào đi nữa, thì quan hệ giữa con với bác cũng gần hơn giữa bác với Triệu Kha mà? Không lẽ bác định trơ mắt ra nhìn con khổ sao?"
Dư Tú Lan bắt được sơ hở trong câu nói của cô ta: "Con bây giờ muốn ép đội trưởng thiên vị con sao? Đội sản xuất mỗi một năm đều có quỹ công ích phát cho năm hộ bảo lãnh, hộ khó khăn, nếu không phải do con quậy phá, thì nhà con sẽ thành hộ khó khăn nhất.

"
Họ Triệu, không phải là không có khó khăn, nhưng tuyệt đối không bao gồm nhà bà hai Triệu.

Triệu Phương Phương bỗng dưng cứng đờ, lập tức ôm bụng khóc òa lên.

Hồ Hòa Chí quay qua nắm chặt tay cô ta, cũng mặc kệ dấu tay mình để lại ửng đỏ trên đó, ngẩng đầu ra vẻ chính trực nói: "Đội trưởng, thanh niên tri thức xuống nông thôn, thì cũng là một phần của đội sản xuất, sẽ trợ giúp cho đội sản xuất tiến bộ hơn trong tương lai.

"
“Bác nói đúng, con không phải là học sinh cấp ba, nhưng thanh niên tri thức Phó mới đến thì phải, Triệu Kha chắc chắn không còn là người duy nhất rồi đúng không? Nếu bác cứ tiếp tục phủ nhận học thức của thanh niên tri thức chúng con, thì chúng con cũng không thể phục vụ cho đội sản xuất được nữa, thất vọng, đau khổ dưới đáy lòng chúng con bác không hề hiểu.

"
Hồ Hòa Chí đã đặt mình vào cùng một chỗ với những thanh niên tri thức khác, mục đích là để gây áp lực lên Triệu Tân Sơn.

Đứng bên ngoài, Phó Hàng được nhắc đến không có ở đây, chỉ có vài thanh niên tri thức lớn tuổi nghe ngóng, hai mặt nhìn nhau.

Ai mà muốn làm việc nhà nông hoài chứ? Nếu có làm thì kỹ năng của bọn họ không thể nào so sánh với nông dân chân chính.

Không làm nên việc, đồng nghĩa với việc tiền kiếm không được bao nhiêu, chỉ có thể miễn cưỡng no bụng.

Ngày trước cuồng nhiệt, mãnh liệt bao nhiêu, thì những gian nan, cực khổ ngày sau đã mài hết bấy nhiêu.

Nếu như có thể làm công việc dễ dàng hơn một chút, bọn họ luôn luôn mở cửa đón chào, vì thế không có ai lên tiếng phản bác Hồ Hòa Chí.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Nữ Chủ Nhiệm