Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học



"Đàn ông đều là những con lừa vuốt lông*.

Chuyện xảy ra trước đó đều là lỗi của con, người ta tức giận cũng là chuyện đúng thôi, sau này con nên nhượng bộ người ta một chút, theo thời gian lâu dài trôi qua, cơn giận của thằng bé sẽ tiêu tan."
*những con lừa vuốt lông: dùng để chỉ người thích nghe khen ngợi, nịnh nọt, nhưng không thích nghe phê bình, không thích xem xét hậu quả của mọi chuyện và làm mọi việc theo tính khí của mình.
“Nhưng nếu thằng bé dám đánh con, con cũng đừng sợ, về nói với mẹ, mẹ sẽ sai ba thằng anh con đi đánh thằng bé.”
Giang Thanh Nguyệt không khỏi bật cười khi nghe mẹ cô nói dông dài, lúc thì bảo cô phải chiều theo anh, lúc lại muốn đánh anh một trận.
Những bực dọc trong lòng lúc trước cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt mỉm cười, Vương Tú Chi tức giận khịt mũi, "Lo lắng cho con mà con còn cười, đã kết hôn thì không thể không tim không phổi như trước đây nữa.

Mẹ nói con cái này, con phải tranh thủ thời gian để thụ thai.

Đợi đến khi sinh con xong, trái tim của Chu Chính Đình mới nắm chặt được."
Khi nghe nhắc đến việc có con, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên ngừng cười.
Đêm qua họ đã...!Lỡ bị trúng đạn thật thì làm sao bây giờ?
Nhưng Giang Thanh Nguyệt chẳng mất bao lâu đã bình tĩnh lại vì cô nhớ ra bà dì của nguyên chủ vừa đúng lúc rời đi trước khi kết hôn.
Có lẽ chính vì sự xuất hiện của bà dì mà lần đầu tiên của hai người sẽ không trúng thưởng.
Với kiến thức phong phú về các lớp sinh lý học của cô, dù còn độc thân nhưng đây sẽ là khoảng thời gian an toàn, không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa cho dù có lo lắng, cũng không thể làm gì để cứu vãn nổi nữa rồi.
"Mẹ, những lời mẹ nói con đều nhớ kỹ, mẹ đừng lo lắng.

Hiện tại con đã kết hôn, con cũng biết tính tình trước đây của con không ổn, sau này con sẽ từ từ thay đổi."
Vương Tú Chi sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ra, chẳng trách bà luôn cảm thấy con gái mình có gì đó khác biệt.
Quả nhiên sau khi kết hôn sẽ trưởng thành hơn.
“Chỉ cần con biết lỗi của mình, biết sai mà sửa là tốt rồi, con cũng đừng trách ba con tàn nhẫn.

Lần này ông ấy bị con chọc giận đến nỗi mấy ngày nay ăn không ngon, cả đời này ông ấy đều ngay thẳng, hiện tại lại bị cả thôn bàn tán sau lưng, trong lòng đang cảm thấy khó chịu.”
“Con biết, con không trách ba đâu.”
“Lần này không có thời gian chuẩn bị gì cho đám cưới của con, nhưng ba con và mẹ đã để dành tiền hồi môn cho con từ lâu rồi.” Vương Tú Chi nói, lấy từ trong túi ra hai mươi tệ: “Mẹ đưa trước cho con hai mươi tệ.

Nếu không có đủ tiền thì về xin mẹ.

Mẹ đưa từng đợt cho con, sợ con tiêu hoang.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học