Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học



Giang Thanh Nguyệt nhìn hai mươi tệ được nhét trong tay, không nhịn được cảm thấy chua xót.

Khi vừa ra ngoài vào buổi sáng còn cảm thấy mình không một xu dính túi, nhưng bây giờ lại có hai mươi tệ.

Tuy số tiền không nhiều nhưng cảm giác có người lo lắng và nhớ thương thật sự rất hạnh phúc.

Hơn nữa, theo giá cả của thời đại này, hai mươi tệ đã là rất nhiều rồi!
“Thức ăn thì con không cần lo lắng, đợi đến khi trời tối, mẹ sẽ nhờ anh ba của con âm thầm đưa qua cho con, giờ đang là ban ngày ban mặt, nếu như bị người chị dâu thứ hai của con nhìn thấy chắc sẽ trợn trắng mắt, Nếu bị dân làng nhìn thấy thì cũng sẽ nói bậy nói bạ sau lưng.

"
Giang Thanh Nguyệt có chút xoắn xuýt, tuy rằng muốn khí phách từ chối, nhưng đáng tiếc cô nghèo quá, có lòng mà không có chí.

Đồ ăn trong nhà đều là của Chu Chính Đình, mặc dù buổi sáng lúc ăn con anh cũng chẳng nói gì.

Nhưng khi trở về phát hiện mình không thể trở lại thành phố, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mình cũng thật sự không thể không có mặt mũi lại ăn của anh thêm lần nữa.

Hiện tại chỉ có thể mặt dạn mày dày trông cậy vào sự giúp đỡ của ba mẹ, sau này mình kiếm được tiền sẽ trả lại.

“Ba con đồng ý ạ?”
“Con quan tâm ông ấy làm gì, hơn nữa con thật sự tưởng ba con sẽ hận con nhiều lắm à? Ông ấy chỉ là bị con chọc giận thôi, chứ không phải thật sự hận con.

"
"Ba con tức giận là đúng.

Mẹ, con muốn đến gặp ba để nhận lỗi.

"
Khi Vương Tú Chi nghe con gái bảo muốn nhận lỗi, bà cảm thấy như bị sét đánh, từ nhỏ đến nay cô chưa bao giờ cúi đầu nhận lỗi với bất cứ ai.

"Được được, cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi, con đi nhanh đi, để mẹ thu dọn hành lý cho, ăn xong bữa tối rồi hẵng đi.

"
"Mẹ, con không ăn đâu, con nói chuyện với ba xong sẽ rời đi.

"
Sau khi ra khỏi phòng, Giang Thanh Nguyệt dũng cảm gõ cửa phòng ba mẹ cô, "Ba…"
Thấy bên trong không có động tĩnh gì, Giang Thanh Nguyệt nghĩ đến chuyện đằng nào cũng chết.

Nếu không hỏi rõ ràng, bên phía Chu Chính Đình sẽ không thể giải thích được, trở về cũng sẽ không được sống yên ổn.

Sao bây giờ không thoải mái mở cửa bước vào.

Vừa vào phòng, Giang Bảo Nghiệp đang ngồi trên ghế đẩu, nhóm một chậu than, hút thuốc.

Nghe thấy tiếng động, ông cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn cái nào.

"Ba! " Giang Thanh Nguyệt lại gọi một tiếng trước rồi mới nghiêm túc nói: "Con biết mình sai rồi, trước đây là do con bị ma quỷ ám ảnh, mơ mơ hồ hồ phạm sai lầm lớn, sau này con sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.

"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học