Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học



Suy cho cùng, cả đời cô có lẽ sẽ không bao giờ ngủ chung chăn với Chu Chính Đình nữa!
Hành lý còn lại là chậu rửa mặt, chậu ngâm chân, hai chiếc khăn tắm mới tinh, một ấm trà, một chiếc lược, một chiếc gương, kem dưỡng và các đồ vệ sinh cá nhân khác.

Còn tiền riêng thì không có.

Xem ra nguyên chủ không tiết kiệm được tiền nên chẳng trách mẹ cô ấy nói chỉ cho hai mươi tệ, số còn lại để dành cho cô.

Giang Thanh Nguyệt nhìn xung quanh, trong phòng không có tủ quần áo, chỉ có một chiếc tủ đựng đồ.

Đã bị Chu Chính Đình khóa lại, nhưng bên kia vẫn trống không.

Giang Thanh Nguyệt đặt quần áo vào, đặt chậu rửa và những thứ khác lên tủ.

Sau khi cất đồ đạc đi, Giang Thanh Nguyệt rảnh tay cầm gương lên nhìn kỹ hơn.

Buổi sáng lúc nấu ăn, cô đại khái đã nhìn thấy khuôn mặt nguyên chủ từ trong nước, rất giống cô.

Lúc này nhìn vào gương, càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người họ giống hệt nhau.

Khuôn mặt trái xoan giống nhau, đôi mắt to và khuôn miệng anh đào.

Tuy lớn lên ở quê nhưng làn da của cô ấy vẫn trắng nõn không tì vết vì không phải ra đồng.

Chỉ là nguyên chủ gầy hơn một chút, có lẽ là bởi vì không cần thức khuya đọc sách, hơn nữa tóc còn đẹp hơn của chính mình rất nhiều, hai bím tóc đen dày gần như chạm tới thắt lưng, có màu đen bóng rất đẹp.

Nhưng nhìn thấy một đôi bím tóc đẹp như vậy, Giang Thanh Nguyệt lại không thể nào vui nổi.

Hồi trước vì bận rộn nghiên cứu khoa học nên cô đã quen với mái tóc ngắn vừa phải, gọn gàng, dễ chăm sóc.

Nhưng ở đây, vào mùa đông rất khó tắm rửa, huống chi là gội mái tóc dài như vậy, gội đầu mà không có máy sấy tóc đúng là muốn mạng người ta.

Hay là để sau này có dịp thì nên lên huyện xem có tìm được chỗ thu gom bím tóc nào để đem bán đi hay không.

Sau khi soi gương, Giang Thanh Nguyệt nhìn đống bừa bộn chất đống trong góc phòng, cam chịu đứng dậy dọn dẹp.

Cô vứt bỏ những mảnh giẻ rách vô dụng, dùng chúng làm đồ đốt, đồng thời cô cũng dọn sạch mạng nhện ở các góc tường.

Sau khi dọn dẹp xong, lại cẩn thận quét sàn nhà lần nữa.

Nhìn thấy căn nhà vốn bừa bộn được cô dọn dẹp gọn gàng, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Đã gần trưa mà Chu Chính Đình vẫn chưa quay lại.

Giang Thanh Nguyệt không có ý định đợi lâu nữa, định làm bữa trưa trước.

Đồ ăn do gia đình ba mẹ cô tặng phải đến tối mới được giao đến nên hiện tại cô chỉ có thể dùng đồ ăn của Chu Chính Đình để nấu ăn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học