Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học



Nhưng tốc độ của cô vẫn kém xa Vương Tú Chi, chỉ thấy hai tay bà nhanh chóng, từng cây nấm trong nháy mắt đã rơi vào giỏ của Giang Thanh Nguyệt.

Giang Thanh Nguyệt dở khóc dở cười: "Mẹ, con tự mình nhặt được, mẹ đừng tiếp tục ném vào giỏ của con nữa.

"
Hai tay Vương Tú Chi vẫn không ngừng: “Không sao, nấm dư ở nhà vẫn còn, ăn không hết được nhiều như vậy, với tốc độ này của con, lát nữa mặt trời lên cao rồi khéo cũng không hái được hết một giỏ.

"
Lưu Xuân Lan đi theo phía sau thấy thế, chọc chọc vào người Trương Thái Anh một cách bất mãn, "Em và chị còn tới đây làm gì nữa, xem đi, tất cả nấm mà mẹ chồng hái được đều vào giỏ của em chồng.

"
Trương Thái Anh không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn an ủi Lưu Xuân Lan: “Chuyện em chồng được chiều cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, trước đây em ấy không biết làm việc, bây giờ vừa mới bắt đầu học, mẹ chồng muốn giúp con mình một chút cũng là chuyện bình thường”.

"Chị đúng thật là tốt bụng, mấy cây nấm kia không phải là nấm từ trong bát của chị đưa qua chỗ em ấy sao?"
“Được rồi, chỉ là mấy cây nấm thôi mà, cũng không phải thứ gì quý giá.

Lần trước em hái được cả một giỏ nấm gửi về nhà ba mẹ đẻ, mẹ chồng đã phát hiện ra nhưng chẳng phải cũng không nói gì em đấy sao?”
“Chị…"
Lưu Xuân Lan không ngờ chị dâu vốn thường im lặng lại có thể tranh luận hùng hồn như vậy, lập tức nghẹn họng, không nói nên lời.

Đến giữa trưa, nắng ngày càng gắt, tuyết trên núi bắt đầu tan dần.

Đường trên núi bắt đầu lầy lội và khó đi nên mọi người buộc phải xuống núi.

Khi Giang Thanh Nguyệt nhìn thấy chiếc giỏ phía sau đã đầy, vừa thấy vui mừng, vừa thấy biết ơn sự giúp đỡ của mẹ mình.

Ít nhất lúc đầu Vương Tú Chi đều cho cô tất cả những thứ bà hái được.

Nhưng hành động Vương Tú Chi cũng rất nhanh, về sau cũng hái được một giỏ đầy nấm.

Khi hai người đỡ nhau xuống núi thì thấy ba anh em đã đợi sẵn hai người ở dưới chân núi.

Anh ba còn đang xách con gà rừng trên tay, thấy mấy người đi xuống, khoe khoang như muốn tranh công: “Mẹ, em gái, hai người nhìn xem con bắt được cái gì này?”
Vương Tú Chi ô một tiếng, vô cùng vui mừng: "Wow, lạnh như này mà con còn bắt được, Vệ Đông thật sự đúng là lợi hại.

"
"Hôm nay con may mắn, tình cờ gặp phải, lát nữa con sẽ làm sạch con gà rừng này rồi chặt làm đôi cho em gái cầm về, để hai đứa nó cũng được nếm thử.

"
Vương Tú Chi rất hài lòng: "Ừ, món gà này tuy không béo nhưng khi hầm với nấm thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút vị thịt.

"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Quân Hôn Ngọt Mật Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học