Thập Niên 70 Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt



Không bao lâu sau, cậu ta đã cầm mấy cây thước tre dày chừng hai ngón tay, cái này là cậu ta đào từ dưới gầm giường ra, đưa đến trước mặt cô hỏi: “Cái này được không?”
“Được, quá được luôn đó chứ.


Cây thước tre này quá hợp ý của Bạch Linh Lung, lại nhờ cậu ta hỗ trợ: “Anh lại tìm giúp tôi hai cái bao tải trùm đầu, càng bẩn càng thối càng tốt.


“Khụ.


Lý Sùng ho nhẹ, xoay người đi tìm, cũng vô cùng chờ mong chuyện náo nhiệt ngày hôm nay, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán: Có lẽ ngày lành của Bạch Kiến Nhân đến đây là hết rồi.

Chuẩn bị xong xuôi hết tất cả mọi thứ, Bạch Linh Lung không chút khách sáo mà giao nhiệm vụ cho ba đồng chí nam, trước khi đi lại mượn Lý Sùng một ít muối, sau đó mới tắt đèn khóa cửa đi ra ngoài gây chuyện.

Trong khu dân cư này còn có không ít nhà còn sáng đèn, mấy đứa nhỏ của các gia đình cũng còn cười đùa trong phòng, cho nên hành lang truyền đến tiếng bước chân cũng không có ai chú ý.

Lục Tĩnh Xuyên phụ trách cạy cửa, cầm theo một sợi dây thép đi đằng trước hành động, ba người còn lại theo sát phía sau anh, tất cả đều trùm kín mít, trên đầu đội mũ bông, chỉ lộ ra đôi mắt, cho dù là Bạch Kiến Nhân đứng ở trước mặt thì cũng chưa chắc có thể nhận ra Bạch Linh Lung.

Cũng không biết Lục Tĩnh Xuyên làm thế nào, dây theo chui vào trong ổ khóa cạy tới cạy lui vài cái, chỉ khoảng mười mấy giây sau, cửa đã được mở khóa.

Bạch Linh Lung cho anh một ngón cái khen ngợi, xách theo hai cái bao tải vừa thối vừa dơ xông vào phòng đầu tiên, chạy thẳng về phía phòng ngủ đang có người bận rộn.

Hai người khốn nạn kia đang đánh nhau kịch liệt, người phụ nữ vừa dâm đãng lại đê tiện không biết xấu hổ rên rỉ làm da dầu người ta tê rần, Bạch Kiến Nhân đang làm việc hăng say hoàn toàn không biết rằng có người đã lẻn vào phòng mình.

“A!”
Bao tải vừa dơ vừa thối trùm lên đầu, cổ bị dây thừng siết chặt, Bạch Kiến Nhân lập tức sợ mãi mềm nhũn.

Người phụ nữ đang nằm hưởng thụ rõ ràng phản ứng chậm hơn không ít, chờ đến khi bà ta lấy lại tinh thần thì một cái vớ thúi đã nhét vào miệng mà ta, trong lúc bà ta trợn tròn mắt, một cái bao tải đen sì đã trùm lấy đầu bà ta.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Bạch Kiến Nhân sợ hãi đến mức kêu la oai oái, kỉnh hoảng sợ hãi muốn bò dậy chạy trốn, lại bị hai cánh tay như sắt thép kiềm chế, miệng cũng bị người ta bạo lực nhét cái vớ thúi còn lại vào.

Bốn người vào nhà làm việc đều ăn ý không phát ra bất cứ âm thanh nào để tiết lộ thân phận, Bạch Linh Lung mặc một cái quần cho Tần Mộng Lan, sau đó thô lỗ kéo bà ta xuống giường, trực tiếp lôi bà ta ra ngoài.

Bạch Kiến Nhân cũng có đãi ngộ giống hệt như thế, Lục Tĩnh Xuyên cũng cho ông ta một cái quần xà lỏn, cho ông ta chút mặt mũi cuối cùng.

“A! Cứu mạng!”
Vừa mới xách người đến lầu một, vớ thúi trong miệng Tần Mộng Lan rơi ra ngoài, bà ta cũng không quan tâm đến mặt mũi, hoảng loạn kêu lên the thé đầy chói tai.

Bà ta vừa gào lên, khu dân cư này lập tức náo nhiệt, các hàng xóm còn chưa đi ngủ lần lượt đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

“A!”
Bạch Linh Lung giơ chân đá bà ta ngã ra đất, cầm lấy thước tre cô đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, bắt đầu đánh điên cuồng lên cánh mông tròn vo của bà ta.

“A!”
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết xuyên thấu trời cao.

“A! A! A! ”
Tiếng kêu rên tiếng sau cao hơn tiếng trước, Bạch Linh Lung đánh rất ác, không hề nương tay chút nào, mỗi một lần đều là dùng hết toàn lực quất đánh.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt