Thập Niên 70 Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt



Lúc này Triệu Ngọc Thục đang hoảng loạn lau cồn đi, lúc nãy bà ta cũng không biết tại sao bình đựng cồn lại rơi xuống, thấy con gái đau đến lăn lộn, vội vàng gọi với ra bên ngoài: “Vợ thằng cả, con vào đây phụ mẹ một tay, lúc nãy mẹ lỡ tay đổ cồn vào miệng vết thương của Mộng Lan rồi.


Con dâu nhà họ Tần đẩy cửa đi vào thấy em chồng đau đến mặt mày vặn vẹo, sợ đến mức tim run lên: “Mẹ, mẹ đổ hết nguyên lọ cồn luôn hả?”
“Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tay cầm không vững, bất cẩn đổ xuống hết.


Hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, người bên ngoài đều nghe được, bác sĩ Lý cũng đi đến, đứng ở ngoài cửa gọi: “Bà Tần, đổ cồn vào thì coi như là xong, không thể nào ngăn đau được, chỉ có thể để đồng chí Tần Mộng Lan cắn răng nhịn xuống, bà lấy gì đó nhét vào miệng cô ấy đi, đừng để cô ấy cắn trúng lưỡi.


Lúc này Tần Mộng Lan đã đau đến mức toàn thân co rút, mùa đông mà vẫn cứ đổ mồ hôi đầy đầu, đau đến mức không nói nên lời.

Bạch Linh Lung đứng ở ngay mép giường hóng chuyện, chuyện lúc nãy đương nhiên là do cô ra tay rồi, nhìn thấy mụ già đê tiện này đau đến như thế, cô cười đến sung sướng.

Nếu như có một chiếc điện thoại của kiếp trước trong tay, hôm nay cô nhất định sẽ ghi hình lại rõ ràng, sau này lại tìm cơ hội gửi cho bà ta thưởng thức.

Triệu Ngọc Thục thật sự rất thương yêu con gái, lúc này đang sốt ruột hoảng hốt xử lý giúp bà ta, còn nói với ra bên ngoài: “Lão Tần, Mộng Lan bị thương không nhẹ, nếu không dùng thuốc tốt thì chắc mười ngày nửa tháng cũng không thể nào đi ra ngoài được, ông lấy ít thuốc tốt đến cho nó xài đi.


Tần Đức Xuân giận thì giận, thật ra cũng rất yêu thương cô con gái Tần Mộng Lan này, ông ta không nói thêm gì nữa, mặt đen kịt xoay người rời đi.

Lúc nãy Bạch Linh Lung cũng đã nhìn thấy bác sĩ Lý lấy thuốc cho bọn họ rồi, bây giờ nhìn thấy Tần Đức Xuân muốn đi lấy thuốc, cô lập tức nhấc chân đi theo.

Mấy căn phòng khác của nhà họ Tần đều không khóa cửa, lúc nãy cô vừa mới đi vào tham quan một vòng rồi, chỉ còn phòng của đứa con thứ hai nhà họ Tần và phòng sách là chưa đi, cô cũng đang muốn đi theo tham quan đây.

“Ủa, thuốc không cất trong phòng ngủ à?”
Thấy Tần Đức Xuân đi về phía tầng hầm ngầm, Bạch Linh Lung lập tức đuổi sát theo phía sau.

Tầng hầm ngầm có một cánh cửa sắt rất dày, chìa khóa của nó cũng đặc biệt hơn những loại chìa khóa khác, Bạch Linh Lung thấy ông ta tháo chìa khóa đeo trên lưng quần xuống, xoay trái hai vòng, lại xoay phải ba vòng, mở cửa ra.

Sau khi cửa mở ra, Tần Đức Xuân lập tức mở đèn điện, tầng hầm ngầm rộng chừng ba mươi mét vuông chất đầy tủ và rương.

Bạch Linh Lung đi vào trong phòng này còn sớm hơn cả ông ta, mấy cái rương gỗ này đều có ổ khóa, cô đếm sơ qua thì có khoảng mười mấy cái, trong góc còn chất chồng bảy tám cái bình hoa đồ cổ được giữ gìn khá cẩn thận.

“Chậc chậc, nhà họ Tần có nhiều đồ cất chứa ghê nhỉ.


Bạch Linh Lung châm chọc nói thầm, mấy thứ này rõ ràng đều có lai lịch không rõ, có lẽ đều là đều ông ta giấu diếm giữ lại trong lúc xét nhà người khác.

Cô cũng đoán được mấy thứ bỏ trong rương gỗ bị khóa kia, nếu không phải là vàng thì cũng sẽ là các đồ cổ trang sức quý hiếm, tóm lại toàn là đồ không thể cho người khác phát hiện.

“Mấy thứ này coi như làm mình giàu to rồi.


Bạch Linh Lung đã coi mấy thứ này là đồ của mình, dự định tranh thủ ngày hôm nay sẽ dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ này.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt