Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh



Lúc trước Lưu lão bà dùng kim đâm trâu, này lại còn muốn giá họa cho sạn phân quan.

Chỉ vì một ít lông mà suýt chút nữa đã làm cho trâu lạnh chết, bà ta không biết phải làm con trâu đã là rất thảm rồi sao!

Những người đi kiểm tra cũng lần lượt trở về, người nọ cũng đi phía sau, khuôn mặt tối tăm, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Nhân lúc hắn đi ngang qua chỗ Tô Điềm Điềm, cô liền duỗi chân ra.

Hắn đang suy nghĩ nên không nhìn thấy mới vấp phải chân của Tô Điềm Điềm.

thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Tô Điềm Điềm chớp chớp mắt, không dừng lại việc dạy dỗ hắn.

Cô đi đến sau lưng đối phương, nâng chân hướng xương bánh chè của hắn đạp một cái.

“A!”

Thật đáng thương, vừa mới vất vả ổn định thân thể, mà lại tiếp tục bị người khác đẩy mạnh một cái làm cho hắn ngã xuống.

Trực tiếp ngã nằm trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng hét chói tai.

Tô Điềm Điềm đang tức giận, nên dùng lực rất lớn.

Đạp xong Tô Điềm Điềm liền chạy đến bên cạnh sạn phân quan nhà mình, vẫn là bên cạnh sạn phân quan mới cảm thấy an toàn, bức thiết cầu an ủi.

Hàn Thầm “....”

Động tĩnh bên này rất lớn, đem những người đang muốn rời đi đều bị chuyện này thu hút.

“Con của ta ~”

Lưu lão thái vốn dĩ ở bên ngoài, nhưng nhìn thấy tình huống này liền nhanh chân chạy đến đẩy đám người trước mặt ra, đem hắn nâng dậy.

“Bà tránh ra cho ta!”

Hắn đẩy mạnh một cái, làm Lưu lão thái lảo đảo vài bước.

Đại đội trưởng nghiêm túc nói.

“Lưu Kiệt, ngươi sao có thể đối xử với nương của ngươi như vậy?”

Lưu Kiệt đối với lời nói của đại đội trưởng, không có một chút phản ứng.

Khuôn mặt Lưu lão thái dữ tợn lại càng đáng sợ, che mặt rơi lệ.

Trước kia con trai của bà ta tuy rằng không phải là quá tốt, nhưng vẫn là đứa hiếu thuận, mà hiện tại nhà bà ta, nhà không giống nhà, hắn đối với bà ta luôn không cho sắc mặt tốt.

Lưu Kiệt từ mặt đất đứng lên, sờ lên mặt của mình, lọt vào tầm mắt toàn là máu.

“Vừa rồi là ai? là ai đá ta?” Hắn lớn tiếng kêu .

Tô Điềm Điềm yên lặng nuốt nước miếng, cọ vào người Hàn Thầm, Hắn ta thật hung dữ, làm cho cô có chút sợ!

Lưu Kiệt thấy không có ai đáp lại, ánh mắt rơi xuống tiểu ngưu bên cạnh Hàn Thầm, trên mặt lộ ra biểu tình oán hận.

“Hình như vừa rồi ta thấy giống như là chân của tiểu ngưu .”

Tô Điềm Điềm cúi đầu, ăn đường mà thỏ con cho.

Bẹp bẹp ~

Cô chỉ là một con trâu không biết gì cả, cô vô tội, ân, ăn ngon.

Hàn Thầm cười sờ nó nói.

“Ngạch, tính tình của tiểu ngưu gần đây không được tốt lắm!”

“Ngươi nói cái gì! Nói lại một lần nữa cho ta xem.” Lưu Kiết hung tợn nhìn hắn, chỉ thiếu chút nữa là muốn đi lên đánh người.

Lưu Kiệt hoài nghi tên thanh niên trí thức chó má này sai sử đồ súc sinh kia, bằng không hắn cũng không phải chịu tội.

Tô Điềm điềm giơ chân lên dọa hắn, ngươi nói cái gì, hôm nay tâm tình của ta vốn đã không tốt.

Mu ~

Mắt thấy Lưu Kiệt còn ở đó không chịu bỏ qua chuyện này, Chu Thúy Thúy ở trong đám người bĩu môi, “Trâu đá ngươi, đó là do ngươi xui xẻo, lại còn ở đây náo loạn, thật là….”
Lưu Kiệt đang tức giận nghe vậy lập tức bùng nổ, “Mụ già thúi, ngươi nói cái gì!”

“Cha” Chu Thúy Thúy ủy khuất nắm chặt lấy đại đội trưởng.

Sắc mặt của đại đội trưởng xanh mét, lạnh giọng quát, “Lưu Kiệt, nó chỉ là một con trâu người lại đi so đo với nó làm gì .”

Đại đội trưởng thương nhất chính là đứa con gái này, không nghĩ tới lại có người làm trò ở trước mặt hắn, khi dễ con gái của hắn.

Lưu Kiệt nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn Hàn Thầm một cái, Rốt cuộc cũng không nói nữa, được Lưu lão thái đỡ về nhà .

kẻ trộm gà không tìm được, Mọi người vây xung quanh đại đội trưởng thương lượng đối sách tiếp theo, chuyện này liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người, không thể làm qua loa được.

Đại đội trưởng xoa hai đầu chân mày, trấn an mọi người, “Tuy rằng kẻ trộm gà hiện tại không có tìm được, nhưng mọi người yên tâm, cán bộ của đại đội chúng ta mỗi ngày đều sẽ tiến hành kiểm tra, hắn nhật định sẽ lộ ra dấu vết.”


Dừng một chút ông ta tiếp tục nói, “Nếu ai biết đó là người nào, cũng có thể tố giác.

Ai tìm được kẻ trộm gà, đại đội sẽ khen thưởng năm đồng tiền.”

Tô Điềm Điềm nghe thấy, trong mắt bắn ra tia sáng, không ngừng gật đầu.

Hàm Thầm bất đắc dĩ búng chóp mũi của nó nói, “Thật là một con trâu tham tiền.”

Đại đội trưởng gõ một phen, mới để mọi người rời đi.



Ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến gió rì rào, giờ này mọi người đã ngủ say .

“Ký chủ, nhanh tỉnh lại, kẻ trộm gà xuất hiện rồi.”

Hệ thống không còn gì để nói, ký chủ nghĩ hệ thống là đồng hồ báo thức sao? Hơn nữa đêm nó không được ngủ, tới đây nhắc nhở cô.

Nhưng mấu chốt ký chủ còn ngủ rất say, làm hệ thống cũng muốn phát hỏa.

“Mu..Mu”

Tô Điềm Điềm nỗ lực mở mắt, mơ mơ màng màng tỉnh .

kẽo kẹt ~

Tô Điềm điềm quả nhiên nghe thấy được có người đang mở cửa, không nghĩ tới hắn lại còn dám đến.

Tô Điềm Điềm muốn đứng dậy, Không nghĩ tới Hàn Thầm ở giường bên cạnh so với còn nhanh hơn một bước, trốn vào phía sau cửa.

Tô Điềm Điềm…….

thì ra sạn phân quan con chưa có ngủ a!

Lưu Kiệt mở cửa, buổi tối không có đèn, nên hắn không nhìn thấy Hàn Thầm ở phía sau cửa.

Trong tay hắn còn cầm một cái túi, đi về hướng chuồng bò tìm kiếm chỗ để chuẩn bị giấu đồ vật trong cái túi.

Lúc trước hắn đem lông gà để ở nơi này, ai ngờ lúc sau kiểm tra lại không tìm thấy? mặc kệ là bị đối phương phát hiện, dù thế nào, lần này Lưu Kiệt nhất định phải làm thật cẩn thận không để lại một chút sơ hở.

Những người trong đại đội đều là kẻ ngốc, bây giờ đã là nửa đêm, sao lại có người còn chưa đi ngủ được? vì điều này mà luôn tạo cho Lưu Kiệt có cơ hội trộm được gà, Lưu Kiệt nhịn không được liền cười ra tiếng.

Tô Điềm Điềm………

Hàn Thầm đã bắt đầu động thủ, trực tiếp tiến lên đánh hắn.

Lưu Kiệt còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh cho một trận.

“Mu mu!”

Sạn phân quan, đánh hắn mau đánh hắn.

Lưu Kiệt bị đấm cho mấy đấm, cuối cùng nhịn không được mà đấm đá loạn xạ, hoảng loạn không chọn đường mà chạy.

Tô Điềm Điềm thấy hắn chạy, vội vàng đuổi theo.

“Năm đồng tiền rất nhanh sẽ là của trâu, kẻ trộm đứng lại không được chạy!”

Tô Điềm Điềm thật vất vả lắm mới chờ được lúc hắn cầm chứng cớ đến cửa, vậy thì làm sao bỏ qua năm đồng tiền kia.

Hàn Trầm nhíu mày, tuy biết tiểu ngưu cùng người khác không giống nhau, nhưng vẫn sợ nó bị thương nên chạy đuổi theo.



Tô Điềm Điềm vẫn luôn đuổi theo sau Lưu Kiệt, ai cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của cô đối với tiền.

Bốn chân Tô Điềm Điềm rốt cuộc cũng không linh hoạt bằng hai chân của đối phương, nên từ nảy đến giờ vẫn chưa bắt được hắn.

Ánh mắt Lưu Kiệt mang theo khinh bỉ nhìn Tô Điềm Điềm đang đuổi theo phía sau hắn, “Đúng là đồ súc sinh!”

Như vậy mà vẫn đuổi theo hắn, thật là đồ phiền toái, Lưu Kiết chạy vài vòng ý đồ cắt đuôi Tô Điềm Điềm.

Không bắt được hắn, cho dù Hàn Thầm có biết là do hắn làm thì thế nào, dù sao cũng không có bằng chứng là hắn trộm!








Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh