Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh



Vợ chồng bọn họ vừa nhìn thấy đứa trẻ, liền không giữ nổi bình tĩnh.

trực tiếp đi đến trước mặt đứa trẻ một nhà ba người ôm nhau khóc lớn.

Tô Điền Điềm đứng bên cạnh thỏ con, thấy thế tâm trạng của cô cũng không vui vẻ gì.

Tô Điềm Điềm “Mu mu”

Cô chạy đến chỗ sạn phân quan, lấy chân cọ vào ống quần của hắn, “Mu mu ~ Mu ~ Hừ, Mau mau nhìn xem quầng mắt của ta đi!”

Miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu mềm mại ngọt ngào.

Tô Điềm nghĩ không thông, động dục thì động dục đi, nhưng sao đối tượng lại là Hàn Thầm.

Làm cho trâu thật lo lắng, khó chịu a ~

Nếu không phải được sạn phân quan chăm sóc rất tốt, Tô Điềm Điềm đã sớm có ý nghĩ đổi một sạn phân quan khác.

Cô đem thân mình ghét sát vào người sạn phân quan, để cho Hàn Thầm giúp cô vuốt lông.

Mày Hàn Thầm giãn ra, khóe miệng cong lên.

Đều nói quen việc thì thuận tay, mấy ngày nay bởi vì Tô Điềm Điềm dính người, Lại thêm kỹ thuật cao siêu của Hàn Thầm, luôn đem tiểu ngưu xoa đến nỗi thân thể mềm như bông.

Đại đội trưởng cùng Cục trưởng đứng ở bên cạnh còn chưa nhìn đủ cảnh gia đình đoàn tụ, ánh mắt đã bị cảnh bên này thu hút, có chút ngơ ngác, này Thanh niên trí thức Hàn cũng quá nuông chiều tiểu ngưu a.



Cha Mẹ của thỏ con đều là công nhân viên chức của tỉnh thành, người đàn ông tên là Chu Đại Cường, người phụ nữ tên Tô Xuân Hoa, Thỏ con là con trai của bọn họ được gọi là Mộc Mộc.
 
Thỏ Con bị mất tích là do em họ Chu Đại Cường đến tỉnh thành, muốn nhờ họ tìm cho một mối hôn sự tốt, nên xung phong nhận việc chăm sóc đứa trẻ một thời gian.

Vốn dĩ ở chu gia cũng coi như không tồi.

Ai biết được lần này trước khi vào ga tàu hỏa, đối phương lại nhất quyết muốn đi mua quần áo mới mặc để giữ thể diện, đứa bé đi cũng cô ta cứ như vậy liền mất tích.

Suốt thời gian này bọn họ luôn sống trong lo lắng và sợ hãi, May mà cuối cùng cũng tìm được con trai, không thể không nói trong lòng chua xót cỡ nào.

Chu Đại Cường lau nước mắt trên mặt, tiến lên giữ chặt tay của Hàn Thầm, kích động nói, “Thật sự là rất cảm ơn đồng chí, nếu không có cậu sợ rằng con trai của tôi đã bị bán đi rồi.”

Tô Điềm Điềm “Mu mu”

……Làm việc tốt không lưu danh, không sai, ta chính là một con trâu lôi phong.
Hàn Thầm bất động thanh sắc đem bàn tay của mình rút ra, bình tỉnh nói, “Đứa trẻ không có việc gì là tốt rồi, ta cũng không giúp được nhiều.”

Chu Đại Cường lại cho rằng đối phương là đang khiêm tốn, xua xua tay với Hàn Thầm, “Tôi đã nghe cục trưởng nói qua, cậu chẳng những cứu Mộc Mộc khỏi bọn buôn người, mà còn nhận việc chăm sóc nó.”

Tô Điềm Điềm nghĩ thầm, thì ra thỏ con được gọi là Mộc Mộc, quả nhiên tên và người đều giống nhau rất đáng yêu a.

“Khụ Khụ!” Cục trưởng lên tiếng, sau đó vỗ lên vai của Chu Đại Cường, chỉ về phía tiểu ngưu đang đứng ở bên cạnh nói, “Lúc nảy là do ta chưa nói rõ ràng với cậu, cậu muốn cám ơn thì nên cám ơn nó đi,”

Chu Đại Cường nhìn tiểu ngưu, biểu cảm không thể tin.

Tô Điềm Điềm có chút ngượng ngùng vẫy vẫy cái chân chào hỏi, nhưng chắc do người ta chưa từng thấy một con trâu nào làm ra hành động như vậy, nên khuôn mặt mới có biểu cảm ngoài ý muốn.

Chu Đại Cường ngẩn người, chỉ chỉ vào chính mình, giọng nói run rẩy, “Nó là đang cùng ta chào hỏi phải không?”

Tô Điềm Điềm “....”

Năng lực tiếp nhận và tâm lý của Chu Đại Cường rất tốt, nên mới tiếp thu được sự thật con trai của hắn là được một trâu cứu.

Hắn muốn đưa tay sờ nó một chút, không nghĩ tới lại bị nó tránh đi.

Tô Điềm Điềm còn đang ở trong thời kỳ động dục, thân thể rất mẫn cảm, đương nhiên là không muốn hắn sờ vào người của mình rồi.

Thế nhưng Hàn Trầm vừa mới vẫy tay về phía Tô Điềm Điềm, cô lại nhanh chóng đem thân thể đến để cho hắn sờ.

Sạn phân quan gần đây bởi vì phải xuống ruộng làm việc, nên nhìn càng ngày càng gợi cảm, xung quanh mũi cô toàn là hơi thở của giống đực, làm cho thân thể của Tô Điềm Điềm lập tức mềm nhũn.

Chu Đại Cường sờ cái mũi, quả nhiên không phải là một con trâu bình thường, còn biết chọn người.

Bởi vì tìm được con trai, Nên tâm trạng của Chu Đại Cường xem như tốt hơn lúc trước.

Hắn từ trong túi lấy ra một chồng tiền cùng với phiếu, đưa cho Hàn Thầm vừa nói, “Mấy ngày nay đã làm phiền cậu, đây là một chúng tâm ý của chúng ta.”

Hiện tại lương thực là thứ rất trân quý, nên tất nhiên là phải trả lại.

Hàn Thầm cười lắc đầu, “không cần, cục trưởng đã cho ta phí chăm sóc đứa trẻ rồi.”

Cục trưởng, “Đây là thứ cậu nên nhận được, bình thường muốn chiếu cố tốt một đứa trẻ cũng không phải là việc dễ dàng.”

Chu Đại Cường cùng dùng sức đem tiền nhét vào tay đối phương, thẳng đến khi Hàn Thầm cầm lấy, mới nhẹ nhàng thở ra.

Từ trước đến nay hắn là người có ân tất báo, nếu đối phương không nhận số tiền này, ngược lại sẽ khiến trong lòng hắn nghẹn đến khó chịu.

Tô Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt lấp lánh, đối phương là một người hào phóng còn cho rất nhiều tiền, có thể dùng mua rất nhiều thức ăn ngon cùng đồ tốt.

Bởi vì muốn đi cho kịp chuyến xe lửa, nên Chu Đại Cường cùng Tô Xuân Hoa quyết định mang con trai đi luôn.

Miệng Mộc Mộc mếu máo, trong mắt lập tức hiện lên nước mắt, “Con….Con không muốn về, biểu cô luôn đánh con.”

“Cái gì?” Tô Xuân Hoa trực tiếp hét lớn ra tiếng.

Âm thanh phát ra chói tai giống như bị mũi tên sắc bén cắm vào đầu, làm cho sắc mặt của Mộc Mộc trắng bệch, thân thể lung lay muốn ngã.

Tô Điềm Điềm biết Mộc Mộc sợ hãi, tránh khỏi sạn phân quan, tiến lên cọ vào người cậu an ủi.

Mộc Mộc thấy tiểu ngưu, bàn tay béo lập tức nắm lấy lông mao của nó không muốn tách ra.

Hàn Thầm mấp máy môi, cảm xúc trong tay đột nhiên biến mất, làm hắn nhìn tiểu quỷ này như thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

“Tôi cảm thấy hai vị nên chú ý một chút đối với vị biểu cô mà đứa trẻ vừa nói đến, trong khoảng thời gian ở đây, đứa bé không ít lần làm ra những hành động này, từ những lời nói ít ỏi của đứa bé tôi cũng biết một chút chuyện."

Chu Đại Cường còn chưa chưa kịp nói gì, sắc mặt của Tô Xuân Hoa đã xanh mét kèm theo tức giận dùng sức véo hắn, giọng nói bất bình, “Chu Đại Cường, ngươi nghe cho rõ, hôm nay trở về liền đem cái vị em họ kia của ngươi đuổi đi cho ta.

Nếu cô ta không đi, thì hai mẹ con chúng ta sẽ đi!”

Chu Đại Cường nhìn bốn phía, có chút xấu hổ nói, “Vợ à bây giờ đang ở bên ngoài mà, tốt xấu gì em cũng phải chừa cho anh một chút mặt mũi chứ.”

“Chừa cái gì mà chừa.

Chỉ vì ngươi cố kỵ một chút tình cảm đó, mà đã hại con trai của chúng ta phải chịu khổ.” Mặt của Tô Xuân Hoa âm trầm, nhớ năm đó cô cũng là một người tàn nhẫn, không nghĩ tới con trai ở dưới mí mắt của mình lại bị người khác khi dễ, nghĩ đến đó lại càng làm cho cô đau lòng.

Tô Xuân Hoa ôm lấy con trai, khóc lớn một hồi.

Chu Đại Cường nhìn Hàn Thầm cùng cục trưởng, cười gượng nói, “Khiến cho các vị chê cười rồi.”

Tô Xuân Hoa không thèm để ý đến hắn, kiểm tra người của con trai, rồi mới thật cẩn thận hỏi, “Mộc Mộc con nghe thấy mẹ nói sao? con yên tâm đi, ở nhà sẽ không có biểu cô gì nữa.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh