Thập Niên 70 Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Quang Hách nhìn bộ đồ nhỏ không biết đã vá bao nhiêu mảnh của cô bé, rõ ràng là đồ cũ, có lẽ là chị gái cao lớn mặc không vừa mới để lại, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, lặng lẽ lấy số đo.

“Trong thôn đều là như vậy.

Không ít đứa trẻ thậm chí còn không có lấy một bộ quần áo.

Anh chị em mặc chung một bộ quần áo cũng là chuyện rất bình thường.


Chu Huỷ có thể nhìn ra em trai mình đang suy nghĩ gì, nói lời an ủi.

Nhưng những lời này khiến hai người Đại Nha và Nhị Nha đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nghĩ về quá khứ của mình, trước kia bọn họ từng mặc chung một bộ quần áo, chính là bộ đồ Tam Nha đang mặc, chỉ người nào đến nhà bà nội nhận đồ ăn mới có thể mặc quần áo che đậy, người còn lại chỉ có thể trần truồng trốn trong đống rơm của chuồng bò, không dám lộ ra ngoài.

Bộ quần áo bọn họ đang mặc bây giờ là lúc vào thành phố được bà cố tìm cho, cuối cùng hai người mới có một bộ áo quần của riêng mình, không cần phải đổi đi đổi lại.

Đây đã là một niềm vui to lớn.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ được mặc quần áo mới.

Lại còn là màu đỏ!
Trước kia trong núi, vợ trưởng thôn mặc áo khoác bông may vải đỏ ở cổ, đi khoe khoang trong thôn suốt mấy năm, cho đến bây giờ màu đỏ ấy vẫn là màu được ngưỡng mộ nhất ở trong thôn.

Vừa rồi khi mợ đưa cho mẹ tấm vải đỏ, Đại Nha đã muốn nín thở, cô bé vừa kinh ngạc vừa choáng váng trước niềm hạnh phúc to lớn từ trên trời rơi xuống.

Làm sao lại có người hào phóng như vậy?
Mặc dù mợ nói là mình không thích nó.

Nhưng sao mợ có thể không thích chứ?
Bọn họ chưa từng thấy ai không thích màu đỏ, trên thế giới này hoàn toàn không có người nào không thích màu đỏ.

Đó là bởi vì mợ là người giống như mẹ nói, mạnh miệng nhưng trái tim mềm yếu.

Mợ đối xử với bọn họ rất tốt, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi.

Sau khi ba cô gái lấy số đo xong, nhìn bóng lưng cao lớn của cậu mình biến mất khỏi cửa, bọn họ không kiềm chế nổi sự hưng phấn, nắm chặt tay, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Mẹ.

” Tam Nha chạy đến bên mẹ, ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải buổi tối bọn con có thể mặc quần áo màu đỏ không?”
Chu Huỷ hốc mắt ươn ướt, gật đầu nói: “Đúng vậy, buổi tối các con có thể mặc quần áo mới.


“Quá tốt rồi!” Nhị Nha thực sự không nhịn được kêu lên thành tiếng, một giây sau đã bị Đại Nha bịt miệng lại: “Mợ còn đang ngủ đó.


Khoảnh khắc bị chị cả bịt miệng lại, Nhị Nha nghe thấy tiếng tim mình đập “Thình thịch”, mạnh mẽ như vậy là do hưng phấn quá mức, lần đầu tiên cô bé biết trái tim mình có thể đập mãnh liệt như vậy.




Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 70 Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng