Thập Niên 80 Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ



n Chí Cương nâng cánh tay lên theo bản năng, đặt tay lên chỗ bên hông eo mềm mại kia.
Lúc bị cánh môi mềm mại ướt át kia lướt nhẹ qua đụng vào, ở sâu trong nội tâm như bị lông chim phất tay, nhanh đến mức không kịp nắm được đó là cảm giác gì.
Trương Thúy Chi nằm yên lặng trong lòng người đàn ông của mình một lúc, sau đó lui ra khỏi lòng anh, mang giày vào, đi ra ngoài trước.
Sau khi đi ra sân, nhìn thấy chiếc xe đạp mới tinh kia bị người phụ nữ thương nhớ n Chí Cương của cô ngồi lên, cô không cần nữa, tiến lên đá một cái làm chiếc xe ngã rạp.
Cô quay đầu nhìn về phía n Chí Cương đi ra từ trong phòng.
"Anh đi xe về đi, em đi bộ, sau này em cũng không ngồi lên ghế sau của chiếc xe này nữa." Nói xong cô không hề nhìn anh, đi về phía cổng lớn ngoài sân.
n Chí Cương vừa mới tiến lên, sau khi nâng xe đạp dậy thì đi ra ngoài theo cô.
Trương Thúy Chi thấy chồng mình không mang xe đạp đi ra theo thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Cô vẫn hiểu rất rõ người như anh.
Mặt lạnh tim càng lạnh, nhưng với người anh để ý thì có thể bao dung vô hạn, ngược lại, những người không quan trọng thì anh có thể lạnh lùng đến cực điểm.
Cho nên, thân là vợ của anh, chỉ cần nói thoáng qua một chút, để cho anh để ý chuyện là được.
Sau khi hai người ra khỏi thôn trang, đi đường nhỏ trở về, n Chí Cương mới cong eo xuống nói.
"Lên đi."
Thấy anh như thế, Trương Thúy Chi cũng không khách khí với anh, hai tay ôm lấy cổ anh, ghé vào trên phần lưng dày rộng rắn chắc của anh, nghiêng đầu, hai má tựa lên trên vai cứng của anh, nói với vẻ lười biếng.
" n Chí Cương, em thật sự muốn sống tốt đẹp với anh, cho nên, cứ tự nhiên đi.

Mấy cái chuyện phải còng lưng rót rượu cho người ta thế này, em không học được, anh cũng đừng trông cậy vào em làm gì."
Hơi nóng khi nói chuyện phả ra từ bên tai lên mặt, khiến cho n Chí Cương có cảm giác hơi ngứa ngáy.

Sau khi nghe thấy cô nói xong thì trả lời:
"Em không cần làm gì cả."
Lúc chạng vạng, sắp đến tối rồi Trương Thúy Chi mới tụt xuống khỏi người n Chí Cương, ôm lấy cánh tay cứng rắn kia đầy thân mật, hai người cùng sóng vai trở về.
Vừa mới đi vào sân thì cô lập tức nhìn thấy Doãn Thêu Quyên đang muốn lấy lòng Triệu Tiểu Cường, bóc kẹo cho cậu nhóc.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Trương Thúy Chi lại không nhịn được mà thấy xem thường.
Con bướm lẳng lơ này muốn dọn qua đây ở luôn đấy!
Doãn Thêu Quyên nghe thấy động tĩnh, vừa nhấc đầu lên thì đã thấy Trương Thúy Chi kéo tay n Chí Cương vào sân.

Nhìn thấy cảnh này, ánh sáng trong mắt cô ta ảm đạm đi mấy phần nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười chào hỏi.
"Anh Chí Cường, anh về rồi hả? Hôm nay em phải phiền anh một hôm rồi, đúng lúc em rảnh nên giúp Tiểu Cường học bổ túc một chút."
n Chí Cường gật đầu một cái với vẻ xa cách và đầy tính tượng trưng, xem như đáp lại, sau khi cánh tay được người bên cạnh buông ra thì anh nói:
"Chờ chút, anh đi lấy nước cho em." Nói xong anh bước đi, chỉ vài bước đã đi thẳng vào trong phòng.
Doãn Thêu Quyên nghĩ anh đang nói với cô ta, vội vàng đáp với vẻ thẹn thùng:
"Không cần phiền toái vậy đâu, em không khát."
Sau đó, Triệu Tiểu Cường đang làm bài tập lại buông chiếc bút máy trong tay ra, đứng dậy đẩy cái ghế đẩu ra trước mặt Trương Thúy Chi và nói:
"Thím ngồi đi."
Trương Thúy Chi vui vẻ xoa đầu cậu nhóc, sau đó xoay người lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngăm đen của cậu nhóc một cái rồi nói:
"Ngoan quá."
n Chí Cường bưng ly trà trong tay đi tới, nhìn thấy một màn này thì đôi mắt chợt lạnh lẽo, nhíu mày lạnh giọng nói.
"Nó là con trai, đã lớn như vậy rồi, sau này em không được tùy tiện hôn nó nữa."
Trương Thúy Chi ngồi xuống chiếc ghế, liếc nhìn qua n Chí Cương một cái, sau đó đưa tay nhận lấy ly trà n Chí Cương vừa mới đưa qua, sau khi uống mấy ngụm mới nói.
"Thằng bé vẫn còn là trẻ con mà, em hôn một cái thì sao đâu?" Nói xong thì anh cầm ly trà trong bàn tay to có khớp xương thon dài rõ ràng.
Nhất cử nhất động của hai người họ đều bị Doãn Thêu Quyên thấy rõ trong mắt.

Mấy lần cô ta muốn xen vào nhưng phát hiện mình không thể.
Vừa rồi cô ta còn tự mình đa tình nghĩ n Chí Cường lấy nước uống cho mình, giờ lại thấy từ đầu đến cuối anh không hề để ý chút nào đến sự tồn tại của mình, trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót.



Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 80 Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ