Thập Niên 80 Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ



Doãn Thêu Quyên nghe bà nói xong thì cơ thể lảo đảo một chút.

Ngay sau đó, cô ta chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng.

Cô ta không thể chấp nhận, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ cái gì?
Nếu sớm biết rằng trước khi n Chí Cương chuyển đến nông thôn thì đã có nhà trong thành phố, cô ta có chết cũng không từ hôn.

Cô ta bối rối tiến lên mấy bước, nắm tay n thị rồi nói.
"Thím Thẩm, thím có thể nói địa chỉ cho cháu biết được không? Sau này cháu rảnh thì có thể tới thăm mọi người." Khi nói lời này, trong mắt cô ta đầy mong chờ.
Thấy cô ta như vậy, n thị chỉ cười đáp lễ, bàn tay đang bị cô ta kéo từ từ bị bà rút về dần.

Mấy ngày trước, cô ta cứ rảnh rỗi là lại đi lắc lư trước mặt n Chí Cương, khiến con dâu bà làm ầm ĩ muốn quay về nhà mẹ đẻ.
Bây giờ còn muốn bà nói địa chỉ trong thành phố cho cô ta, nếu cô ta biết lại chạy tới ở nhà họ không đi thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, con dâu nhà bà lại là một người không chấp nhận được hạt cát trong mắt, bản thân bà cũng không muốn trở thành người có tội.
Bà không trả lời câu hỏi của cô ta, nói thẳng:
"Cháu mau về đi, bây giờ nhà thím đang bận thu dọn, nơi này nhiều bụi lắm." Nói xong bà không để ý đến cô ta nữa, bắt đầu thu dọn một ít đồ đạc thường dùng.
Sau đó, Trương Thúy Chi bị đánh thức đã thay quần áo xong.

Cô vén mành đi ra ngoài, gương mặt đỏ ửng, mang theo vẻ rũ rũ vì không nghỉ ngơi đủ.

Cô hỏi:
"Mẹ, mẹ đang làm gì thế?" Nói xong, cô nhìn xung quanh bốn phía, thấy còn có mấy đứa con gái cùng thôn khác đang giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
n thị thấy cô đến thì lập tức ngừng động tác trong tay, bà cười với cô rồi đi qua, chỉnh áo lại giúp cô.
"Trong phòng bếp có trứng chiên cho con đấy, còn có một cái bánh rán nữa.

Ăn xong rồi chúng ta sẽ chuyển tới thành phố." Nói xong bà liếc nhìn dấu vết trên cần cổ trắng như tuyết của cô.
Biết đó là của giữa trưa hôm trước, cô và thằng nhóc cứng đầu quậy phá mà thành.
Trước mắt không cầu xin gì khác, chỉ hy vọng cô có thể sống hòa thuận với thằng nhóc cứng đầu nhà mình, nếu có thêm đứa con thì bà sẽ chăm giúp.

Nhưng rõ ràng, thằng con bà có tình hình đặc biệt, vợ chồng son nhà cô chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chuyện này không thể gấp được.
Doãn Thêu Quyên ở cách đó không xa thấy một màn như vậy thì ghen tị đỏ mắt, vốn dĩ tất cả đều nên thuộc về cô ta.

Mẹ chồng cũng là phần tử trí thức từng trải qua giáo dục cao đẳng, hiểu lý lẽ, không phải kiểu người sẽ trách móc con dâu nặng nề.
Mãi đến khi mọi thứ được chuyển lên xe xong, Trương Thúy Chi ngồi ở trên xe cũng cảm thấy có gì đó không đúng thật.

Nhìn càng lúc càng xa thôn trang, thế nhưng không hiểu sao lại thấy hơi không nỡ.
Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên trong hai kiếp, cô trao thân cho n Chí Cương trong căn nhà đó.

Bây giờ cứ thế mà chuyển đi, nên cô không biết hiện tại là cảm giác gì nữa.
Mãi đến khi xe chạy tới trước một biệt thự nhỏ ba tầng, Trương Thúy Chi còn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Sống cả đời, chưa ngày nào được ở trong này, sau này có người ra giá, không nghĩ gì đã bán đi ngay!
Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện bản thân ở kiếp trước đúng là một kẻ không có lương tâm!
Lúc cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy phòng khách to sạch sẽ như vậy, bên trong bày toàn những nội thất gỗ lim xa hoa.

Tuy rằng đã lâu năm nhưng vẫn có thể nhận ra thân phận và địa vị của chủ nhân nơi này trước kia hùng hậu như thế nào.
Lên lầu hai, tới căn phòng ngủ mà anh ở, trong phòng vô cùng sạch sẽ.

Lúc mở tủ quần áo ra, cô phát hiện trong đó đã được chuẩn bị rất nhiều quần áo phụ nữ mới, còn đủ cả cho các mùa thu đông nữa.
Bên này, n Chí Cương vừa đến đơn vị, còn chưa kịp gọi điện thoại về nhà thì đã bận rộn liên tục vì có chuyện gấp.
Mỗi ngày anh nghỉ ngơi chưa được năm tiếng, đến khi có cơ hội thở được thì đã là một tuần sau rồi!
Nghĩ đến mẩu giấy mình để lại cho lính cần vụ, nói là số riêng trong nhà, khi muốn gọi về lại phát hiện ra mẩu giấy kia đã không còn!
Nhưng mà Trương Thúy Chi ở bên này, sau khi được lắp điện thoại riêng trong nhà, cô liền gọi điện thoại tới đơn vị của n Chí Cương trước tiên và để lại dãy số cho bên đó.
Mấy ngày liên tiếp không đợi được, lúc đó cô còn tự gọi qua hai lần để xác nhận, bên kia báo lại đã tự mình giao số điện thoại cho n Chí Cương rồi.
Trương Thúy Chi không nhận được điện thoại, chỉ nghĩ là n Chí Cương còn giận mình, không muốn gọi cửa.

Cô định chờ anh hết giận thì chắc chắn sẽ gọi tới được, cứ như thế, nhoáng cái đã trôi qua hơn hai tháng.
Sau khi vào thu thì trời cũng lạnh nhanh hơn, Trương Thúy Chi chờ mãi vẫn không nhận được điện thoại của chồng mình, cuối cùng Trương Thúy Chi cũng không ngồi yên được nữa.

Cô dứt khoát xếp mấy bộ quần áo, không nghe theo lời khuyên của mẹ chồng, mua một tấm vé xe lửa trong ngày ngay lập tức.



Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 80 Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ