Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên



Tô Tú Tú nhặt đậu, trở về thay chăn trải giường, sau đó ra sân xay sữa đậu nàng.
Đá mài rất nặng.
Tô Tú Tú hôm qua lại vừa phá thân, bây giờ cả người vẫn bủn rủn, chẳng làm nổi lâu.
Nàng mới đẩy được một vòng thì đã mồ hôi đầm đìa, thân thể mềm nhũn suýt chút nữa ngất đi.
Đang lúc nàng gian nan tiếp tục đẩy đá thì đột nhiên lại cảm thấy nhẹ bẫng.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy được một bàn tay to lớn đang tùy tiện đẩy cối xay giúp nàng.
Tô Tú Tú sợ tới mức khàn cả giọng: “Hàn...!Hàn Liệt! Sao huynh lại tới đây? Huynh mau đi đi, lỡ như bị người khác phát hiện...”
Nhưng nàng không thể nào đẩy hắn ra được, ngược lại còn bị hắn giữ chặt bàn tay.
Hàn Liệt không nhanh không chậm một tay đẩy đá mài, một tay đẩy cánh tay nàng: “Sang bên kia nghỉ ngơi đi.”
Dáng vẻ cường thế, căn bản không cho nàng từ chối.
Tô Tú Tú bị đẩy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Liệt đẩy cối xay giúp mình, giống như tùy ý chơi một trò chơi vậy.
Nàng trừng lớn mắt, muốn nói cái gì cũng đã quên mất: “Đá mài này...!Huynh không thấy nặng sao?”
Hàn Liệt nhướn mày: “Thứ này nặng gì chứ? Nhớ năm xưa đồ ta mặc trên người còn nặng hơn nó nhiều.”
"Khoác lác!"
Tô Tú Tú hoàn toàn không tin.
Nhưng mà, sau khi bị quấy rầy như thế, nàng đúng là dễ dàng chấp nhận cảnh tượng này hơn.
Nhìn hắn đẩy cối xay một lúc, Tô Tú Tú bước tới: “Được rồi, được rồi, hạt đậu đã bị xay nhuyễn ra rồi, phần còn lại ta có thể tự làm được.

Huynh mau đi đi, lỡ như bị ai phát hiện...”
Hàn Liệt nhìn sữa đậu nành, cười nhẹ: “Nhát gan như thỏ đế mà cũng dám làm chuyện to gan lớn mật?”
Mặt Tô Tú Tú lúc đỏ lúc trắng: “Hàn Liệt, sao huynh cứ nói mấy lời đó thế hả?”
“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.”
Hàn Liệt ngoan ngoãn đồng ý, đổi chủ đề: “Tú Tú, nàng nhìn sữa đậu nành này xem, nhìn có phải rất giống thứ ta đã bắn vào trong thân thể nàng không?”
Tú Tú toàn thân cứng đờ.
Hắn hắn hắn, sao có thể giống mấy tên lưu manh trên đường như thế, những lời đáng xấu hổ như vậy mà cũng dám nói ra miệng! A a a a!
Tô Tú Tú đỏ bừng mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi: “Hàn Liệt! Ta...!Ta cảm thấy huynh nói đúng, về sau ta vẫn nên đi quyến rũ Hứa Văn Lễ thì hơn, ta nhát gan lắm, đúng là không hợp làm mấy chuyện to gan lớn mật thế này...”
Lời còn chưa dứt, Hàn Liệt đã đột nhiên ôm lấy eo cô.
Hắn hung tợn nói: “Tô Tú Tú, nàng dám? Nếu nàng dám quyến rũ Hứa Văn Lễ, ta sẽ hôn lên cổ nàng, để lại vô vàn dấu vết trên đó! Ta không tin Hứa Văn Lễ không ngại!”
Tô Tú Tú bị dọa đến mức vội vàng che chắn cổ mình: “Vậy ta không quyến rũ Hứa Văn Lễ nữa, nhưng từ nay về sau huynh không được nói những lời như thế giữa ban ngày ban mặt!”
Nhìn ra tiểu cô nương chỉ là muốn uy hiếp mà thôi, chứ không thực sự có ý định quyến rũ Hứa Văn Lễ, lúc này Hàn Liệt mới mỉm cười: “Ta nói cái gì cũng là tự do của ta, nhưng ta cam đoan, nếu có người ngoài thì ta sẽ không nói những lời đó.”
Tô Tú Tú vẫn không vừa lòng: “Lỡ bị người khác nghe được thì sao?”
Hàn Liệt chỉ vào lỗ tai của mình: “Thính lực của ta tốt lắm, ta nghe một cái là biết xung quanh có người hay không.

Nếu không, ta làm sao có thể săn được những con mồi mà những người khác trong thôn không săn được chứ?”
Tô Tú Tú vẫn còn hơi xoắn xuýt, Hàn Liệt lập tức giật giật lỗ tai.
“Bây giờ bà bà của nàng đang đi về phía hậu viện.

Tô Tú Tú, nếu nàng đồng ý với ta thì ta sẽ lập tức buông tay.

Nếu nàng không đồng ý, thì chúng ta cứ để bà ta nhìn thấy đi!”
Tô Tú Tú bán tín bán nghi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Liệt như thế thì vẫn không dám không tin.
"Ta đồng ý!"
Nàng vừa dứt lời, Hàn Liệt quả nhiên buông nàng ra.
Tô Tú Tú lùi về sau hai bước, hừ lạnh: “Lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt người ta mà thôi! Làm gì có ai đến đâu?”
Hàn Liệt nhìn chằm chằm Tô Tú Tú, ánh mắt không rời.
Hứa bà bà xuất hiện ngay phía trước!



Nhấn để mở bình luận

Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên