Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên



Thôn Hứa gia.
Cùng với tiếng mưa, Hứa Văn Lễ miễn cưỡng từ trong thư phòng đi ra, chỉ thấy Hứa bà bà đang dọn cơm canh ra bàn.
Thấy hắn ta đi tới, bà ta không nhịn được vui mừng: “Lễ Nhi, hôm nay mẹ làm món gà hầm mà con thích nhất đấy.

Trời mưa như thế này, ăn gà hầm là hợp nhất.”
Hứa Văn Lễ ngồi xuống, uống một ngụm canh rồi mới nhìn về phía đối diện: “Mẹ, sao chỉ có hai chúng ta?”
Hứa bà bà bĩu môi: “Không cần lo cho những kẻ khác, đều là một đám lười nhác, đói bụng thì tự nhiên sẽ tới ăn cơm thôi.”
Hứa Văn Lễ trầm thấp ừm một tiếng.
Hắn ta ăn xong bát canh gà thì Hứa Thiến đi tới, ôm bụng phàn nàn: “Mẹ, được ăn cơm rồi mà sao Tô Tú Tú không tới gọi con? Bây giờ canh vẫn còn ấm chứ ạ?”
Hứa Văn Lễ dừng tay, nhíu mày nhìn Hứa Thiến: “Thiến Thiến, sao muội có thể gọi thẳng tên của nàng ấy ra như vậy được? Nàng ấy là tẩu tẩu của muội đó.”
Hứa Thiến ngoài mặt gật đầu dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng thì vô cùng khinh thường.
Tẩu tẩu cái gì chứ, loại người thấp kém như Tô Tú Tú sao xứng đáng làm tẩu tẩu của nàng ta.

Chỉ một tháng nữa thôi là tẩu tẩu của nàng ta sẽ là một đại tiểu thư nhà quyền quý chứ không còn là ả thôn nữ thấp hèn đó nữa rồi!
Nhưng mà nàng ta và mẹ mình đều biết ca ca nàng ta là một người rất bảo thủ, thế nên đến tận bây giờ cũng không nói cho hắn ta biết.
Hứa bà bà múc cho Hứa Thiến một bát canh gà, Hứa Văn Lễ nhìn thấy thế thì đưa một bát sạch tới.
Hứa bà bà lập tức sửng sốt, mỉm cười nói: “Lễ Nhi sợ mẹ không có phần à? Đừng lo, mẹ có rồi.”
Hứa Văn Lễ thản nhiên nói: “Con biết là mẹ có rồi, bát này là để dành cho Tú Tú.”
Sắc mặt của Hứa bà bà lập tức thay đổi, hùng hùng hổ hổ: “Tiểu tiện nhân đó không biết lại trốn ở chỗ nào lưỡi biếng rồi.

Cơm không chịu nấu, bát không chịu rửa, để cho một bà già như mẹ phải tự mình nấu cơm rửa bát, mệt chết đi được! Con lại còn muốn để phần canh gà cho nó nữa à?”
“Tú Tú đến giờ vẫn chưa về?”
Hứa Văn Lễ cau mày, chỉ chú ý đến trọng điểm này.
Hứa bà bà nghẹn họng, ném cái thìa trong tay xuống: “Chưa về.

Làm sao, mưa lớn thế này, con còn định đi sang nhà mẹ đẻ của nàng ta đón nàng ta à?”
“Mẹ, Tú Tú không về nhà mẹ đẻ.”
Hứa Văn Lễ rất tỉnh táo, lông mày vẫn nhíu chặt lại: “Buổi sáng, sau khi cơm nước xong xuôi thì muội muội bảo nàng ấy lên núi nhặt củi.

Nếu như bây giờ vẫn chưa về thì chắc là xảy ra chuyện gì ở trên núi rồi.”
Nói xong, Hứa Văn Lễ đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa bà bà lập tức kéo tay hắn ta: “Lễ Nhi, con định đi đâu?”
“Lên núi tìm nàng ấy.”
Hứa bà bà nghe xong thì cảm giác như trời sắp sập.
“Lễ Nhi, con điên rồi à? Mưa lớn như vậy, trời tối thế này, con lên núi nhớ gặp phải chuyện gì thì con bảo mẹ và muội muội con phải sống thế nào đây!”
Hứa Văn Lễ chăm chú nhìn bà ta: “Mẹ, vậy sao hai người không nghĩ tới, mưa lớn như vậy, Tú Tú ở trên núi làm sao mà sống được? Tất cả mọi chuyện phải trách con, không để ý nàng ấy đi mãi chưa về.”
“Quan tâm nàng ta làm cái gì?”
Hứa Thiến ngồi ở một bên, thản nhiên dùng bữa, hoàn toàn không quan tâm đến an nguy của Tô Tú Tú.
“Việc kiếm củi dễ dàng như vậy, nếu như nàng ta làm nhanh tay nhanh chân thì đã có thể trở về từ lâu rồi.

Ai bảo nàng ta lười biếng, đến tận khi trời mưa vẫn chưa nhặt xong chứ? Trời mưa không về được thì chờ trời tạnh rồi về, tùy tiện trốn vào trong một hang động là được rồi, có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
"Hứa Thiến!"
Giọng nói của Hứa Văn Lễ tràn đầy tức giận: “Tú Tú là tẩu tẩu của muội, chúng ta là người một nhà.

Không cần biết nàng ấy bị nhốt trên núi vì lý do gì, chúng ta cũng không thể bỏ mặc không để ý tới được.”
Sau đó, hắn ta cầm lấy cây dù, đi lên núi.
Hứa bà bà không khuyên nổi, trong lòng âm thầm mắng Tô Tú Tú bằng những lời vô cùng khó nghe, nhưng vẫn cầm theo đèn dầu, đi theo Hứa Văn Lễ lên núi.


Nhấn để mở bình luận

Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên