Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên



Trở lại khoảng sân nhỏ quen thuộc.

Tô Tú Tú vừa đi vào đã nhìn thấy một vị đại phu từ trong nhà đi ra.

Hứa bà bà đang cúi người trò chuyện với lão đại phu, tiến người ra tận cổng.

Vừa nhìn thấy Tô Tú Tú, bà ta liền trợn mắt lên: “Ôi, đây chẳng phải là con dâu của ta đó sao? Đúng là có mặt mũi thật, nếu như không có người đi tìm thì không thèm trở về!”
Tô Tú Tú nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của lão đại phu thì sắc mặt nhất thời trở nên khó chịu.

Nàng cắn môi, nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ ơi, hôm qua con mắc mưa trên núi không xuống được nên ở trong hang cả đêm, cả người không được khỏe nên mới dậy muộn, xuống núi muộn, chứ con không có ý bắt ai đi đón cả! ”
Hứa bà bà hừ lạnh: “Nói thì nói thế, chứ ai biết trong lòng ngươi nghĩ gì, Lễ Nhi vì ngươi mà ngã gãy cả tay, ngươi có biết cánh tay của nó quý giá như thế nào không hả? Đúng là được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, sao lúc đầu ta lại cưới cho Lễ Nhi môt kẻ tai họa như ngươi cơ chứ?”
Bà ta vừa nói vừa dí ngón tay lên trán Tô Tú Tú, Tô Tú Tú đau đến chảy nước mắt.

“Mẹ, không trách Tú Tú, đêm qua là tự con muốn lên núi.


Giọng nói của Hứa Văn Lễ vẫn dịu dàng như trước.

Hắn chậm rãi từ trong nhà đi ra, tay phải quấn băng trắng, nhìn vô cùng nghiêm trọng.

Tô Tú Tú lấy làm kinh hãi, ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ có nghi hoặc.

Lúc bình thường, Hứa Văn Lễ đều không để ý nàng có ở nhà hay không, sao hôm qua lại đột nhiên nhớ tới, lại còn đi tìm nàng lúc đêm hôm như vậy nữa?
Có lẽ là ánh mắt của Tô Tú Tú quá chú tâm nên Hứa Văn Lễ cũng nhìn về phía nàng.

Vẻ mặt hắn ta vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng ánh mắt lại lộ ra chút xấu hổ: “Mắc mưa? Bị cảm sao? Vừa vặn Vương thúc ở đây, hay là bảo thúc ấy khám cho nàng một chút?”
Không chỉ lên núi tìm nàng, mà còn quan tâm đến sức khỏe của nàng?
Tô Tú Tú liên tục lắc đầu: “Thân thể không khó chịu, không cần nhìn.


Nhưng mà Hứa Văn Lễ lại vô cùng kiên trì, trực tiếp nhìn về phía đại phu: “Vương thúc, đừng nghe nàng ấy, thúc khám cho nàng ấy chút đi.


Vương thúc nghi ngờ nhìn về phía Tô Tú Tú, ánh mắt trở nên tôn kính không ít.

Ông ta lập tức muốn tới dò xét mạch đập của Tô Tú Tú, nhưng lại bị Tô Tú Tú trực tiếp tránh đi: “Không cần đâu đại phu, thân thể của ta thế nào ta tự biết, không có vấn đề gì.


Hứa Văn Lễ nhíu mày nhìn về phía Tô Tú Tú: “Tú Tú! ”
Hắn ta còn đang định khuyên nhủ tiếp thì đã bị Hứa Thiến trực tiếp cắt ngang: “Ca ca, thân thể tẩu tẩu nhất định còn tốt hơn huynh đấy.

Tẩu ấy nói không sao thì có nghĩa là không sao, huynh vẫn nên chú ý đến bản thân mình thì hơn.


Tô Tú Tú cũng tiếp lời: “Đúng vậy tướng công, ta thực sự không sao mà.


Lúc này Hứa Văn Lễ mới coi như bỏ qua chuyện này.

Sau khi tiễn đại phu đi, Hứa bà bà đóng cửa lại, theo bản năng phân phó: “Trước tiên ngươi đi nấu cơm đi, sau đó giặt quần áo.


Tô Tú Tú gật đầu, nhanh chóng đi làm bữa.

Chờ đến khi bữa ăn được mang lên, Hứa Văn Lễ dùng đũa bằng tay trái, gắp không được tiện tay cho lắm.

Hứa bà bà nhìn thấy con trai mình mãi chưa ăn được miếng nào thì không nhịn được mà mắng Tô Tú Tú.

“Ngươi còn có tâm trạng mà ăn à? Không nhìn thấy tướng công của ngươi cầm đũa không tiện sao? Nó vì đi tìm ngươi nên mới bị ngã gãy tay đấy, ngươi thì hay rồi, chỉ biết ăn, không biết quan tâm người khác!”
Tô Tú Tú đặt đũa xuống, cầm một đôi đũa mới, gắp thức ăn đưa lên bên môi Hứa Văn Lễ.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý bị Hứa Văn Lễ từ chối rồi.

Nhưng không ngờ, hắn chần chừ nửa ngày, sau đó lại há miệng ăn đồ nàng đút!
Hắn chậm rãi nhai nuốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Tú Tú: “Cảm ơn nương tử.


Hôm nay Hứa Văn Lễ, giống như! Không thích hợp.




Nhấn để mở bình luận

Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên