Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên



"Đại nương, giờ mới ăn cơm sao?”
Hàn Liệt từ bên ngoài viện tiến đến, mang theo một con gà rừng.

Hứa bà bà thấy hắn thì tươi cười ra mặt: “Hàn tiểu tử, ngươi đúng là cứ lên núi là sẽ săn được gì đó.


Hàn Liệt thản nhiên cười: “Đây là nghề kiếm cơm của ta mà, săn được nhiều nên mang sang tặng nhà đại nương một con.

Ơ kìa, Hứa huynh, huynh làm sao thế?”
Hứa Văn Lễ đang được Tô Tú Tú đút cơm cho, nghe hỏi vậy thì tươi cười ôn hòa: “Hôm qua mưa lớn, ta bị ngã một cái thôi, không đáng ngại.


Hàn Liệt chưa kịp hỏi thêm gì thì Hứa bà bà đã ấn hắn ngồi xuống ghế, bản thân thì nhận lấy con gà đi xuống bếp.

Hàn Liệt ngồi bên cạnh Hứa Văn Lễ, Tô Tú Tú không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng ánh mắt vẫn có thể thấy được dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn.

"Tú Tú.

"
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh của Hứa Văn Lễ, nàng vội vàng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Hứa Văn Lễ hơi nghiêng mặt về phía nàng: “Lau giúp ta chỗ này một chút.


Tô Tú Tú ồ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý! ”
Lúc nghe được giọng nói của Hàn Liệt, nàng giật nảy mình, sau đó không cẩn thận mà đâm đũa vào cằm hắn ta.

Hứa Văn Lễ từ trước đến nay đều là người mắc bệnh sạch sẽ, chắc là rất khó chịu.

Nhưng chỉ có một chiếc khăn, nhưng đã bị Hàn Liệt cầm đi rồi.

Tô Tú Tú không chút do dự, vươn tay lau cằm cho Hứa Văn Lễ.

Đầu ngón tay mềm mại và ấm áp của nàng vừa mới chạm vào người Hứa Văn Lễ thì đã cảm giác được thân thể hắn ta cứng đờ.

Ngón tay của nàng nho nhỏ, thơm mát, chỉ chạm vào cằm hắn ta thôi mà hắn ta đã có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt rồi.

Hắn theo tầm mắt nhìn sang, tiếp nối ngón tay là cánh tay trắng nõn, tươi non hơn cả đậu phụ, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn cắn thử một miếng.

Hứa Văn Lễ chợt cảm thấy cả người nóng bừng.

Hắn ta bỗng nhiên đứng bật dậy.

Đầu ngón tay của Tô Tú Tú vẫn còn đặt trên mặt hắn ta, thấy hắn ta phản ứng mạnh như vậy, nàng hơi khó hiểu: “Tướng công?”
Hứa Văn Lễ vội vàng nói: “Ta ăn xong rồi, ta vào thư phòng đọc sách đây.


Nói xong thì vội vàng rời đi.

Hứa Thiến không biết từ lúc nào đã ngồi ở bên cạnh Hàn Liệt, nàng ta lẳng lặng không một tiếng động mà gắp thức ăn cho hắn.

Nàng ta đang định bảo hắn ăn đi thì lại thấy đại ca của mình đột ngột đứng lên.

Đại ca đi rồi mà Hàn Liệt còn nhìn theo bóng lưng hắn ta, Hứa Thiến không nhịn được chu môi, kéo kéo ống tay áo của hắn.

“Hàn đại ca, ca ca của ta ăn xong rồi, huynh cũng mau ăn đi.

Ăn xong rồi đến tìm ca ca ta cũng không muộn mà.


Tô Tú Tú nghe thế thì không nhịn được ngẩng đầu nhìn một chút.

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Liệt lộ ra vẻ bất cẩn thường ngày, hắn giống như là đang nhìn nàng vậy, trong mắt lộ ra dục vọng mãnh liệt.

Nàng không chịu được ánh mắt đó, sợ hãi cúi đầu trốn tránh.

Hàn Liệt cũng không làm khó nàng nữa, hắn chớp mắt một cái, dời tầm nhìn về phía Hứa Thiến.

“Thiến Thiến đúng là một cô nương hiền lành, biết ta chưa ăn cơm nên cố ý gắp nhiều đồ ăn cho ta như vậy.


Chỉ một câu đã khiến Hứa Thiến đỏ bừng mặt: “Hàn đại ca săn bắt vất vả, phải ăn nhiều một chút mới được.


Hàn Liệt anh tuấn như vậy, Hứa Thiến cũng được coi như con chim nhỏ nép vào người, hai người ở cạnh nhau nhìn vô cùng xứng đôi.

Ánh mắt Tô Tú Tú như bị bỏng, vội vàng đi vào phòng bếp.

Vào đến phòng bếp, nàng còn không nhịn được mà thầm oán trách bản thân mình.

“Bọn họ xứng đôi hay không thì liên quan gì đến ta chứ? Chờ ta mang thai, ta! Ta liền! Không có chút quan hệ nào với hắn nữa!”
“Thật sao?”
Tô Tú Tú nghe được thanh âm quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Liệt đang tựa vào cửa nhà bếp, nghiêng đầu nhìn nàng, sắc mặt vô cùng không vui: “Tú Tú định dùng xong ta thì bỏ à?”


Nhấn để mở bình luận

Thập Thò Với Thợ Săn Nhà Bên