Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 21: Thần Cơ Toán Hiện Thế.


Tác giả: Thiên Bảo


Khu rừng tĩnh lặng, từng cây cổ thụ cao to che lấp lấy bầu trời, lớp sương lạnh ngưng đọng trên từng ngọn lá, cành cây, từng cơn gió thổi lướt qua nhẹ nhàng cuốn đi sương trắng, khói bụi nền đất, những chiếc lá rụng rơi.


Trong cái khí hậu lạnh lẽo ấy, có một thân ảnh đang lướt như một cơn gió thổi trong khu rừng.


Toàn thân người này vận áo trắng, quần dài màu trắng, mái tóc cuốn lên che lại bởi chiếc nón lá với từng hoa văn đám mây màu trắng, trong đám mây thoang thoảng thấy được một con cá kì dị không rõ hình dạng, nhưng nó có vảy và đuôi như cá.


Người nọ không phân biệt được là nam hay nữ, chỉ biết rằng hắn đang di chuyển với một tốc độ nhanh trong khu rừng về phía lớp sương trắng dày đặc.


Xoạt, xoạt,…


Bỗng nhiên thân ảnh áo trắng đổi hướng, di chuyển qua một bên nhảy lên tiến thẳng va vào thân cây, chân trái dồn lực đá vào cây, lấy thế nhẹ nhàng nhảy lên lộn ngược một vòng.


Phốc! Phốc!


Hai cái mũi tên bắn với tốc độ cực nhanh, lướt qua thân ảnh áo trắng lộn ngược bắn vào thân cây.


Hiểm trong hiểm, thân ảnh áo trắng đã tránh thoát được hai đòn tấn công chí mạng của kẻ địch phía sau.


Thân ảnh áo trắng tiếp đất nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục hướng thẳng lớp sương mù dày đặc mà chạy, rất nhanh liền biến mất trong lớp sương.


Ở cách người này không xa đang chạy tới một nhóm người mặc giáp, quần đỏ giáp bạc, hai kẻ cầm đầu to lớn vạm vỡ, một kẻ đầu đội mũ giáp, bên hông treo theo một thanh đao sắc bén không vỏ, một kẻ khác để đầu trọc, lưng vác giỏ tên, tay phải cầm cung, hiển nhiên hai mũi tên kia là do hắn bắn.


Binh lính phía sau là mười người, chia ra làm hai đội, mỗi đội năm người, do hai người kia cầm đầu. Một tên lính gần giáp sĩ giữ đao nhất, bỗng cất tiếng.


– Thưa Tạ đội trưởng, người nọ rốt cuộc là ai, làm sao ngay cả chúng ta cũng phải bị điều động đi bắt hắn.


Tên giáp sĩ cầm đao tên là Tạ Thường, là một trong tám đại đội trưởng dưới tướng Trần Thống lĩnh, quân đội Ám Môn của Lân Quốc, một đội quân đặc biệt chuyên xử lí chuyện liên quan đến Diệu Môn, nên thường họ sẽ không được điều động, chỉ khi nào có phẩn tử phản loạn của Diệu Môn gây ra náo loạn hoặc nguy hiểm cho quốc gia thì họ mới xuất binh.


– Hừ!


Nghe thuộc hạ của mình hỏi vậy, Tạ Thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tốc độ không giảm, không quay đầu lại nói.


– Ngu dốt! Người kia đương nhiên là người Diệu Môn nên Ám Môn ta mới phải ra tay xử lí.


– Nhưng…


Nghe vậy, tên thuộc hạ kia có chút do dự lại nói.


– Nhưng không phải bọn Diệu Môn kia đa phần đã bị diệt rồi sao? Nhóm còn lại, cũng phải cúi đầu, xưng thần với chúng ta kia mà.


– Hừ!


Tạ Thường hừ một tiếng, không tiếp tục với tên này nữa, hắn lười nói chuyện với những tên ngu dốt.


Tên đội trưởng cầm cung là Mạc Chính, cũng là một trong tám đại đội trưởng dưới Trần thống lĩnh, mỗi đại đội trưởng đều chuyên về một môn, Tạ Thường là đao, còn hắn là cung.


Mạc Chính nghe tên kia hỏi vậy, thấy biểu hiện của Tạ Thường, hắn thở dài một cái liền trả lời.


– Haiz, ta nói một lượt cho các ngươi hiểu, đúng là trải qua thời kì loạn chiến, có một đám Diệu Môn đã xưng thần với chúng ta, nhóm còn lại của bọn chúng thì phản lại, có bị diệt có trốn thoát.


Hắn dừng một chút lại nói.


– Lân Vương mặc dù đã triển khai truy sát, tiêu diệt với những dư nghiệt của tộc phản loạn, và những tên trốn thoát kia,… Đúng là bọn chúng đã bị diệt, từ đó Ám Môn của chúng ta cũng không có dịp hoạt động nữa.


Lần này có một tên lính bên tên cầm cung cất tiếng hỏi.


– Vậy sao lần này chúng ta lại phải…


Không đợi hắn nói xong, Mạc Chính lại cất tiếng.


– Lần này các ngươi được tụ tập lại là vì cha ông các ngươi từng là người của Ám Môn thời loạn chiến nên mới bị triệu tập. Lần này phát động, đương nhiên là vì dư nghiệt của Diệu Môn phản loạn nỗi lên.


– Nhưng thưa Mạc đội trưởng, không phải nói…


Một tên lính khác thắc mắc hỏi, chỉ là hắn chưa hỏi xong thì Tạ Thường đã lên tiếng.


– Chuyện này cũng không phải bí mật gì, để ta nói luôn vậy, cho các ngươi biết để chuẩn bị tinh thần, sau này chúng ta sẽ rất bận rộn.


Hắn dừng một chút, lại nói.


– Theo thông tin được báo lại của một tuộc hạ thân cận Lân Vương là trong thời loạn chiến có một giáo phái gọi là Thần Cơ Toán đã đoán trước được sự việc thất bại của Diệu Môn, nên bọn chúng đã ra tay cứu lấy hậu đại của các gia tộc và phân chia chúng ra khắp nơi giúp chúng ẩn thế.


Nghe vậy, đám người bàng hoàng, bỗng nhiên một tên lính trong đó, mắt trợn to cất tiếng.


– Thần Cơ Toán? Có phải là cái giáo phái đã từng sắp chiếm được Lân Quốc đổi tên xưng thành Lạc Quốc.


Tên Mạc đội trưởng cầm cung hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lại người kia rồi nói.


– Xem như ngươi có chút kiến thức. Đúng vậy chính là bọn hắn, chỉ có điều sau khi Lân Vương lật đổ chúng đã tiêu diệt Thần Cơ Toán, vậy mà trong thời loạn chiến lại nhảy ra một Thần Cơ Toán giải cứu đám Diệu Môn.


– Lần này người chúng ta truy lùng được nghi rằng là người của Thần Cơ Toán bắt được người nọ sẽ biết hang ổ của bọn chúng ở đâu.


Tạ Thường lên tiếng.


Mạc Chính cũng cất tiếng lấy lại sĩ khí đội quân.


– Toàn quân nghe ta, tăng tốc độ truy sát người này.


– Vâng!


Đám lính đồng thanh.


Rất nhanh bọn họ liền cũng xong vào lớp sương mù, chỉ trong chốc lát là đám người đã tán loạn khắp nơi.


Một góc nào đó, trong lớp sương mù dày đặc bao quanh, tên lính đã hỏi Tạ Thường bỗng nhiên cất tiếng hét lớn.


– Mọi người đâu rồi, Tạ đội trưởng, Mạc đội…


Phốc!


Chỉ là hắn chưa nói xong, một dòng máu đã chảy ra, hắn cúi người nhìn xuống, hình ảnh hắn cuối cùng nhìn thấy là một thanh kiếm màu đen đâm xuyên thủng ngực mình, tại vị trí ngay tim. Thật tàn nhẫn!


– Một tên…


m thanh lạnh lẽo, lãnh khốc, vô tình, không chứa đựng một tia cảm xúc.


Phốc! Phốc! Phốc!


– Hai tên. Ba tên. Bốn tên…


Rất nhanh toàn bộ lính giáp sĩ đều bị diệt ngay cả Tạ, Mạc cũng không ngoại lệ, kiểu chết như nhau, điều đáng sợ nhất là vẻ mặt của bọn họ luôn để ở tình trạng không biết gì.


Một hồi tĩnh lặng trải dài.





Thân ảnh áo trắng lại xuất hiện, lướt đi trong sương mù dày đặc như một bóng ma thoát ẩn thoát hiện không rõ tung tích, vị trí thân hình.


Một chốc lát, người nọ dừng chân, đối diện hắn là một hồ nước với lớp sương mù dày đặc hơn nữa, nếu không phải nơi đây đặc biệt lạnh hơn trong khu rừng và nền đất ẩm ướt thì hắn cũng sẽ không phát hiện ra mình đã đến gần một hồ nước.


Thân ảnh áo trắng, từ trong người lấy ra một cây nỏ nhỏ, hắn lấy một mũi tên đã được chuẩn bị sẵn gắn vào thân nỏ, đầu mũi tên có lớp gì đó màu xanh nhạt, hắn hướng nỏ lên trời và bắn.


Bùm!


Bỗng nhiên mũi tên trên bầu trời phát nổ, lửa bắn tung toé, một làn khói xanh lá bốc lên, cùng với ánh sáng xanh bắn thẳng tiếp lên bầu trời.


Thân ảnh áo trắng thu nỏ lại tiếp tục nhìn về hồ nước, nhờ có lớp sương dày đặc nên hắn cũng chả thấy gì đâu.


Năm phút, mười phút, hai mươi phút,… Một canh giờ, hắn đứng đó chờ đợi không có vẻ gì là gấp gáp vội vàng mà rất thảnh thơi.


Một lát sau, chỉ thấy có một ánh vàng len lõi trong sương mù tiến lại gần đây.


Cạch!


Một chiếc thuyền nhỏ va vào bờ, trên thuyền không hề có người điều khiển, thân ảnh áo trắng vừa định bước lên thuyền, khi xung quanh bỗng phát lên một thanh âm trung tính không rõ là nam hay nữ.


– Diệu Danh.


Thân ảnh áo trắng nghe vậy, đầu quay qua quay lại định tìm thân ảnh người nói, nhưng tìm mãi lại không thấy mới bắt đầu trả lời.


– Vân Thanh.


Vừa cất tiếng là âm giọng nữ tính, hiển nhiên người này là nữ nhân, trừ một vài trường hợp như tên biến thái Dụ Vương thì lại không tính.


Nàng Vân Thanh nói xong liền bước lên thuyền ngồi đợi, chiếc thuyền di chuyển nhẹ nhàng không gió tự động, không người điều khiển, từ chuyển hướng. Đường đi không chỉ một đường thẳng mà rất ngoằn ngoèo, quẹo tới quẹo lui.


Một lúc sau, trước mắt Vân Thanh vẫn là lớp sương mù dày đặc nhưng vẫn len lõi nhìn thấy một khu kiến trúc, một hòn đảo. Nàng không có vẻ gì là bất ngờ như đã có đoán trước.


Rất nhanh liền cập bến, một hàng đá trắng chảy dài, Vân Thanh bước xuống thuyền, quỳ một chân xuống nền đất vừa đứng, Vân Thanh cúi đầu cất tiếng.


– Bẩm Thiên Linh, thuộc hạ có thông tin về thiếu gia cần bẩm báo.


Một lát sau, trong kiến trúc mơ hồ kia, một âm thanh nữ tính vang lên, đầy uy nghiêm và trang trọng.


– Nói.


– Vâng.


Vân Thanh cung kinh đáp, dừng một chút lại nói.


– Theo thông tin thuộc hạ truy ra được, thiếu gia đang ở một ngôi làng tên Vô m thuộc vùng Vô Thế, hành hiệp trượng nghĩa.


Một lúc sau, trong khu kiến trúc không có âm thanh vọng lại, chỉ thấy một con bồ câu trắng bay ra, chân nó mang theo một cuộn giấy, lúc này mới có một âm thanh phát lên.


– Nếu ngươi đã tra ra được, thì đám kia chắc cũng tìm đến được, cầm lấy cuộn giấy này đưa cho hắn, nếu đưa hắn về được thì ngươi sẽ được trọng thưởng, còn không từ nay ngươi sẽ thành thuộc hạ của hắn, sinh tử do hắn quyết định.


– Vâng.


Vân Thanh không hề chối từ mà chấp nhận ngay, nàng lấy cuộn giấy trên chân bồ câu, sau đó lên lại chiếc thuyền tự động rời đi.


Trong khu kiến trúc mơ hồ, tại một gian phòng thanh nhã, phía trước bàn đá ngồi lấy hai bóng người một thiếu nữ và một nam nhân, bỗng người nam nhân nói.


– Xem ra, thiên hạ lại loạn một lần nữa.


– Lần này, sẽ chấm hết tất cả, ân oán, nhân quả,…


Thiếu nữ uy nghiêm nói.


Không rõ tuổi tác của nàng, nhưng vì mơ hồ thấy nàng nhỏ con, nên gọi là thiếu nữ. Còn người nam nhân chất giọng có vẻ thành thục và âm trầm, có thể là một trung niên.


Sương mù quá dày đặc không thể xác định rõ.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu