Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 24: Cởi Trói


Tác giả: Thiên Bảo


Ưu Tú sau khi được nghe lời dặn dò của Thiên Khẩu liền chắp tay nhanh chóng hành động, rời khỏi vị trí hiện tại, đi theo lối mòn về vị trí cũ, sắc mặt nàng trở nên lo lắng, hơi thở có chút dồn dập.


Tới nơi nàng nhìn thấy đám người huynh đệ, tỷ muội của mình vẫn bình an vô sự, thở phào một hơi, an lòng một chút, môi nhấp nháy nói thầm.


– Mình phải nhanh lên, đánh thức mọi người dậy, rồi rời khỏi đây. Đám người Hắc Cực sắp đến rồi.


Nàng cố gắng giữ vững nét mặt bình tĩnh, nhưng vẫn luống cuống tay chân đánh thức từng người từng người dậy.


Đối với Ưu Tú, “Hắc Cực” từ lâu đã là ám ảnh đối với nàng, vì hồi nhỏ nàng đã từng trải qua một cú sốc tinh thần không nhẹ cũng không nặng, nhưng cũng vì vậy mà phần ký ức đó cũng chôn vùi sâu thẳm nỗi lòng, như thế bây giờ nàng cũng trải qua biết bao năm tháng đã trưởng thành hơn, sỡ hữu lượng kiến thức mới và kinh nghiệm thực tiễn trên đường đời, nàng vẫn cho rằng Hắc Cực là một tổ chức không dễ trêu vào.


Trên đường quay trở lại đây, nàng cũng đã thẩm suy tính, liệu Thiên Khẩu có đủ sức chống lại Hắc Cực không, nàng không biết kết quả, cũng không có câu trả lời, nàng chỉ đành lựa chọn cách tin tưởng Thiên Khẩu, đặt niềm tin và hy vọng vào một người đã từng cứu chính mình, người nam nhân lẻ loi cô đơn lại mạnh mẽ và ấm áp ấy đến biết chừng nào, nàng tin rằng Thiên Khẩu sẽ giải quyết được.


Với lòng tin mạnh mẽ vả kiên định như thế, nàng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh hành động, suy xét mọi việc.


Trong bốn người đang bất tỉnh và bị trói ở đây, có hai người là bị trói chung một cây là thanh niên tang bào tam đệ, và một hắc y nhân ốm nhôm tứ đệ, quần áo của hai người khá là lộn xộn, một góc khác nơi gần với chỗ nàng từng bị giam giữ nhất đang trói lầy một cô nàng áo tím gọi là Yên Nhi, một bên khác đang trói lấy một thanh niên tuấn tú, theo Thiên Khẩu là hậu nhân Thanh Gia.


Sau khi trải qua suy xét và tính toán một lúc, thì Ưu Tú quyết định cởi trói và đánh thức vị đội trưởng, cũng như đại ca kết nghĩa của mình đó là thanh niên Thanh Gia, vì theo nàng, vị đại ca này là người trầm tĩnh, thông minh nhất trong bang nhóm Bách Thú Dạ Hành, đánh thức được người này sẽ giúp nàng phần nào sẻ chia được gánh nặng hiện tại.


Đại ca là người trầm tĩnh, thông minh, thông hiểu nhiều kiến thức, đánh thức đại ca trước vậy.


Nghĩ là làm, nàng đi đến bên thanh niên thanh bào có gương mặt tuấn tú đang nằm bất tỉnh nhân sự và bị trói vào thân cây, đây là đại ca trong nhóm của nàng, theo Thiên Khẩu người này họ Thanh, hậu nhân cuối cùng của Thanh Gia, không biết tên chính xác là gì.


Nàng nhẹ nhàng cởi trói, dùng hai tay lay lay cánh tay của hắn, môi nhấp nháy cất tiếng có chút gấp rút.


– Đại ca, huynh mau dậy đi. Đại ca…


Dường như thanh âm lọt tai, đôi mắt khẽ chuyển, lông mày hơi nhíu, hắn nhẹ nhàng mở mắt mơ màng nhìn xung quanh, thấy bóng hình thân thuộc của Ưu Tú, thấy nàng vẫn bình yên, hắn thở nhẹ một hơi cất tiếng.


– Nhị tỷ, tỷ xử lý tên kia rồi sao?


Giọng nói có chút mệt mỏi. Nghe được lời này, Ưu Tú không khỏi quay đầu lại kinh ngạc nhìn người đã vô tình thức tỉnh kia.


Người này không phải là vị đại ca nàng đang kêu réo, hiện tại vẫn chưa tỉnh, người kia lại là một thanh niên vận tang bào, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn phần nào thấy được những khía cạnh tuấn tú trên gương mặt của hắn, và hắn là tam đệ của nàng.


Dứt lời, vị tam đệ này cố gắng vận thân một chút thì phát hiện mình đang bị trói, Ưu Tú ở phía xa thấy vậy, liền dời bước chân đi nhanh qua và nói.


– Để tỷ cởi trói cho đệ.


Thấy được dáng vẻ vội vàng bước đi và nét mặt gấp gút của Ưu Tú, vị tam đệ này có chút hiếu kỳ, hắn thầm thắc mắc.


Ngũ tỷ sao lại vội vàng như vậy, có chuyện gì đã xảy ra sao?


Ưu Tú đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cúi xuống cởi trói cho hắn, được nhìn thấy gương mặt mỹ lệ có phần lạnh lùng của Ưu Tú, hắn không khỏi đỏ mặt ngắm nhìn si mê một chút, trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút tâm tư huyền ảo mộng mơ, xong hắn chợt như có cảm giác, tỉnh lại nhìn về phía người mình, mặt biền sắc la lên.


– Không thể?


Hiện tại chỉ thấy áo quần của hắn hở hang, lộn xộn, nơi bí hiểm của một nam nhân vô tình để lộ ra một khoảng đủ lớn, có một thứ gì đó cao cao phất lên được che lại bởi nhiều lớp vải.


Sắc mặt của vị tam đệ đen lại, cố gắng khống chế tâm tình, dẹp loạn tà niệm, ngoài ra hiện giờ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng được sự phẫn nộ đang dâng lên, suy nghĩ bỗng tăng nhanh, và rồi vẻ mặt hắn nhất thời xấu hổ, liếc liếc nhìn Ưu Tú.


Bất chợt nghe âm thanh của tam đệ, Ưu Tú liếc nhìn qua, quan sát thân thể hắn, rồi nàng không khỏi đỏ mặt quay qua một bên, nhưng tay vẫn không dừng lại nhanh chóng cởi trói.


Thấy biểu hiện đó của Ưu Tú, vị tam đệ không khỏi xấu hổ tột cùng, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống chết trong đó luôn cho xong, trong lòng hắn vô cùng tức giận và căm hận dành cho người đã làm hành động ô nhục này đối với hắn, hắn thầm thế.


Ta thề ta sẽ không tha cho kẻ làm như thế với ta, trả lại hắn gấp mười lần, gấp trăm lần.


Nếu hắn biết người làm việc này với hắn là Dụ Vương, thì hắn trả kiểu gì đây, không chừng tên Dụ Vương kia còn hân hoan, vui mừng đón nhận ấy chứ.


Tương lai mai này, nếu vẫn giữ cái suy nghĩ đó thì hắn liền thảm rồi.


Hắn tức giận vô ý toả ra sát khí hùng hực.


Cảm nhận được luồng sát ý đó, Ưu Tú không khỏi quay qua nhìn hắn, nghiêm nghị nói.


– Đừng manh động, chuyện rất dài dòng ta sẽ kể lại với đệ sao.


– Nhị tỷ, rốt cuộc…


Hắn vẫn chưa kịp dứt lời, thì đã nghe câu tiếp theo ngũ tỷ với vẻ lúng túng một chút.


– Còn cái kia… Ưm, ưm… Xem như ta chưa thấy gì đi.


Dứt lời, Ưu Tú đã cởi trói xong cho vị tam đệ này, nàng cũng tiếp tục cởi trói cho tứ đệ bên cạnh.


Dây trói thả lỏng, vị tam đệ đã có thể vận thân được rồi, nhưng hiện giờ tâm trí của hắn đang bị rối loạn, bị ám ảnh bởi câu nói kia của Ưu Tú.


Xem như ta chưa thấy gì đi.


Cái câu này cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, bất chợt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hắn nộ khí bùng lên, nhớ lại nét mặt của Ưu Tú, nhất thời hắn cảm giác được cổ họng mằn mặn, một dòng máu nóng trồi lên, hắn chính thực bị lửa giận công tâm đi kèm trong đó là vô vàn xấu hổ.


Phụt!


Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hắn quỵ xuống ngất xỉu lần nữa.


Nghe được động tĩnh Ưu Tú nhìn qua, thấy vị tam đệ của mình ngất xỉu lẩn nữa, nàng lo lắng chạy qua, lay lay người hắn, cất tiếng.


– Tam đệ, tam đệ,… Đệ sao vậy, mau tỉnh lại.


Nàng gọi một hồi mà vẫn không thấy tam đệ tỉnh dậy, nàng có chút lo lắng, đẩy người hắn ra, nàng lấy tay bắt mạch, dù nàng không rành về y thuật cứu người, nhưng cách bắt mạch thì vẫn biết một chút ít.


– Mạch còn đập, vậy là còn sống.


Dứt lời, nàng bỏ qua, sắc mặt dịu một chút, tiếp tục cởi trói cho tứ đệ, lúc này một âm thanh khác lại vang lên cách đó không xa, âm giọng nữ tính.


– Đây, đây là đâu? Người… Người kia đâu?


Người này không ai khác chính là cô nàng áo tím kia, nàng được gọi là Yên Nhi hay Yên muội là em út trong nhóm Bách Thú Dạ Hành.


Sau khi phát hiện ra Thiên Khẩu, nàng nhất thời hết hồn, sợ hãi bất tỉnh xem hắn là quỷ, nhưng mới lúc nãy nhờ có tiếng la của thanh niên tang bào, nàng chợt giật mình tỉnh dậy. Giờ suy nghĩ lại nàng mới nhận định đó là con người, rồi quan sát xung quanh nàng liền ngẩn ngơ vì không biết nơi đây là nơi nào, nên có chút lo lắng sợ sệt.


Nghe được lời nói đó, Ưu Tú loay hoay tiếp tục cởi trói tứ đệ, đầu nghiêng về hướng Yên Nhi mà nhìn, rồi cất tiếng nói.


– Ngũ muội đợi một chút, ta liền qua cởi trói cho muội ngay.


– Nhị tỷ, tỷ không sao chứ?


Nghe được lời nói của Ưu Tú cô nàng Yên Nhi nhất thời vui mừng và có chút lo lắng nên bèn hỏi, nàng cũng không có quá quan tâm là mình đang bị trói nói chung khá lạc quan.


– Ta không sao.


Ưu Tú nhẹ nhàng trả lời, động tác không hệ chậm mà đang dần tăng tốc lên, gỡ rối cởi trói cho vị tứ đệ.


– Haiz, nhị tỷ không sao, vậy là tam ca và tứ ca chắc cũng không có vấn đề gì.


Cô nàng Yên Nhi thở thào một hơi thầm nói, dù âm giọng khá nhỏ nhưng Ưu Tú vẫn có thể nghe được, làm nàng cũng không khỏi nhìn lại vị tam đệ đang nằm bất tỉnh bên kia, cũng nhất thời thở dài một hơi.


– Haiz…


Nghe được tiếng thở dài của Ưu Tú, cô nàng Yên Nhi nhất thời lo lắng trở lại và cũng có chút hiếu kỳ bèn quay qua hướng về phía Ưu Tú và hỏi, nhưng vì hiện tại Ưu Tú đang nằm trong góc khuất, nên cô nàng không thể nhìn được gương mặt nhị tỷ, nên chỉ có thể nghe và nói qua nói lại mà thôi.


– Có chuyện gì sao nhị tỷ? Có vẻ tỷ khá mệt, tỷ cứ nói ra phiền muộn đi cho lòng thoải mái, chúng ta là tỷ muội có thế giúp đỡ lẫn nhau mà.


Nghe vậy Ưu Tú không khỏi cảm thấy trong lòng của mình trở nên ấm áp hơn, nàng trấn định lại tinh thần, mỉm cười nhìn về hướng Yên Nhi nói.


– Chuyện khá dài để cởi trói cho tất cả mọi người, rồi tỷ sẽ giải thích một lượt cho nghe, muội cứ đợi một chút giữ hơi lấy sức đi.


– Vâng.


Cô nàng áo tím Yên Nhi hồn nhiên, ngây thơ, lạc quan trả lời, sau đó nàng cố gắng chỉnh lại tư thế, rồi thả lỏng dựa vào cây hít thở điều khí một chút.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu