Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 28: Đều Tỉnh


Tác giả: Thiên Bảo


– Hửm.


m thanh mặc dù nhỏ, nhưng Ưu Tú và Yên Nhi vẫn có thể nghe được, hai nàng có chút kinh ngạc, nhất là Ưu Tú vì điều nàng vừa nghe được thoáng có từ “Thiên Cơ”.


Yên Nhi ngạc nhiên hỏi lại.


– Đại ca vừa nói gì đấy?


Thanh Lâm không trả lời nàng. Mà nhìn lại Ưu Tú ánh mắt quái lạ mà hỏi.


– Người kia tên là gì?


Ưu Tú không biết vì đại ca Thanh Lâm của mình vừa bị gì, sao lại nhắc đến Thiên Cơ, nhưng thấy hắn vừa hỏi, nàng cũng liền trả lời.


– Muội không rõ nữa, chỉ biết huynh ấy có tên là Cơ.


– Cơ, Cơ sao? Là Thần Cơ hay Thiên Cơ?


Thanh Lâm vẫn cứ ngơ ngơ hỏi lại Ưu Tú.


Ưu Tú nhìn hắn với vẻ quái lạ, trong lòng nàng thầm tự hỏi.


Đại ca bị sao vậy?


Mặc dù nàng vẫn đang thắc mắc và nghi ngờ, nhưng nàng vẫn suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.


– Muội cũng không rõ nữa…


Nàng dừng lại một chút, bỗng nàng đột nhiên ngẩng ra, nhớ lại lời của Dụ Vương khi nãy.


– Ngươi, Thiên Cơ một lần nữa Bách Vương hỏi ngươi, Thiên Cơ nhà ngươi có tham gia vào “Khởi Sinh” hay không?


Ưu Tú nhớ lúc đó, Thiên Khẩu trả lời là “Không”, nàng liền nói xong rồi lại nghi hoặc nhìn Thanh Lâm.


– À, ta nhớ rồi có vẻ như tên huynh ấy là Thiên Cơ, mà đại ca có vấn đề gì sao?


– Thiên Cơ…


– Thiên Cơ…


Hắn thầm nói lại từ này không chỉ một lần mà rất nhiều lần, xong rồi hắn đột nhiên nở một nụ cười bất thiện, đầy cổ quái và cũng có chút gì đó là hi vọng.


Yên Nhi nhìn Thanh Lâm thấy biểu hiện đó, liền rùng mình một chút, nghi hoặc nhìn Ưu Tú, dùng đôi bàn tay bé nhỏ nắm lấy cánh tay của nàng lung lay và hỏi.


– Nhị tỷ, đại ca… Hắn… Hắn bị sao vậy?


Ưu Tú cũng nhìn nàng lắc đầu nói.


– Ta cũng không biết nữa.


Chỉ thấy một lúc sau, Thanh Lâm đột ngột đứng dậy cười lớn, luôn miệng lặp lại một câu.


– Ha ha ha, thì ra là vậy, thì ra là vậy,…


Với sự đột ngột đó của Thanh Lâm, Ưu Tú và Yên Nhi hết hồn, giật mình lùi lại, hai người nhìn nhau rồi dùng ánh mắt đầy cổ quái nhìn vị đại ca như một người điên, hai nàng thâm nghĩ.


Đại ca chẳng lẽ sốc quá bị điên rồi sao?


Đại ca chạm mạch rồi ư?


Chỉ thấy một lúc sau, Thanh Lâm hít một hơi thật sâu và thở một hơi thật dài, hắn đã lấy lại tâm tình bình tĩnh ngày thường của mình, hắn cúi đầu lắc lắc mấy cái, rồi lại ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn lấy Ưu Tú, trong ánh mắt rõ ràng thấy được sự kiên định và hy vọng.


– Ta muốn gặp người đó, muội cho phép ta gặp được không?


Sao hắn lại xin phép Ưu Tú? Đơn giản là vì hắn nghĩ Ưu Tú và Thiên Khẩu đã là một đôi, với lại lúc nãy hắn cũng vu khống, mắng chửi, xúc phạm danh dự của người kia rất nhiều, nên giờ vẫn còn chút áy náy.


Yên Nhi kinh ngạc nhìn người đại ca này, nàng bước tới, định đưa tay lên trán hắn, nhưng chỉ vừa mới đưa lên, Thanh Lâm liền bắt lại nhìn nàng và hỏi.


– Muội làm gì vậy?


– Muội muốn xem đại ca có bị sốt gì hay không thôi, thả tay muội ra đi.


Yên Nhi bĩu môi khó chịu nói, lắc lắc cánh tay muốn thoát khỏi bàn tay của Thanh Lâm.


Cốc!


Thanh Lâm nghe vậy nhíu mày, tiện tay cốc vào đầu nàng một cái, làm nàng “A” lên một tiếng, rồi dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.


Thanh Lâm thấy vậy liền cười rồi nói.


– Muội nhìn gì, ta có bị gì đâu?


– Đại ca chắc chắn có vấn đề, không tin ca hỏi nhị tỷ xem.


Yên Nhi cô nàng áo tím, vẫn có chút không phục lên tiếng, quay đầu dùng ánh mắt cẩu cứu nhìn Ưu Tú, mong vị nhị tỷ này sẽ giải thoát cho mình khỏi cái người có vấn đề này.


Thanh Lâm cũng nhìn lại Ưu Tú rồi nói.


– Ta có vấn đề gì sao?


Ưu Tú nhìn Thanh Lâm một chút, đi lên kéo lại Yên Nhi rồi nói.


– Đại ca quả thật có vấn đề nặng, đại ca bị sao vậy?


Nàng nói có vẻ vô cùng chân thật, không có thêm mắm thêm muối, giả trân để ra bộ mặt khó hiểu nhìn hắn.


Thanh Lâm thấy vậy liền thở dài một hơi lần nữa, nhìn lấy hai nàng, sau đó chú ý quan sát Ưu Tú, hắn đột nhiên cúi người xuống rồi nói.


– Ta xin lỗi vì lúc nãy đã tức giận với muội, cũng đồng thời xin lỗi muội vì ta đã xúc phạm người kia, người nọ không làm gì sai, chỉ là ta hiểu lầm mà thôi, mong muội tha thứ.


Đây là lời nói chân thật tấm lòng của hắn, Thanh Lâm không hề giả ra hay cố ý làm bộ gì cả, mà chính thực xin lỗi, đúng ra lúc nãy hắn đã nên xin lỗi trước rồi mới đòi hỏi, nhưng vì lo lắng và hi vọng một phần người trong gia tộc còn sống sót trong đó có mẫu thân đã lấn át tâm trí hắn, để bản thân không nhịn được liền thất lễ tiến lên đòi hỏi trước.


Bây giờ đã tịnh tâm lại nhiều, Thanh Lâm cũng đã lấy lại được phong độ của mình, khí chất lãng tử hòa huyện cùng gương mặt tuấn tú đã làm hắn trở nên nổi bật hơn trong đám người.


Thanh Lâm chắc hẳn là một người phù hợp làm tâm điểm chú ý nhất, vì hắn quá biết cách nổi bật, dù chỉ là vô thức mà thôi.


Thấy Thanh Lâm lại đột nhiên xin lỗi mình, Ưu Tú cũng có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, nàng liền thấy đây là điều hợp lý không có gì sai cả.


Biết được vị đại ca này đã thật tâm xin lỗi, nàng Ưu Tu liền nhẹ lòng hơn nhiều, vì nàng không muốn đối đầu với đại ca, cũng không muốn vì một sự việc chưa rõ mà cắt đứt tình nghĩa bấy lâu nay.


Ưu Tú và Yên Nhi, hai người nhìn nhau một lát, từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sự ngạc nhiên, một lúc sau Ưu Tú mới nhìn lại Thanh Lâm và nhẹ nhàng nói.


– Không có gì, đại ca chỉ là hiểu lầm mà thôi, muội không có trách ca đâu, còn việc đại ca xúc phạm Cơ Ca thì đại ca nên tự mình xin lỗi huynh ấy, muội không thể thay mặt huynh ấy tiếp nhận được.


Dứt lời, Yên Nhi liền nhìn lại Ưu Tú, đôi lông nháy động, ánh mắt thể hiện rõ sự tinh nghịch và nói.


– Nhị tỷ, tỷ và Cơ ca gì đó, hai người tiến triển tới đâu rồi, có gì gì chưa.


Cốc!


Ưu Tú nhíu mày lại cốc đầu nàng một cái, rồi có chút giận dữ nói.


– Ý muội gì gì là gì? Với lại con nít con nôi đừng xen vào chuyện của người lớn.


– Ta lớn rồi mà, mà sao nhị tỷ lại đánh ta?


Yên Nhi có chút không phục hỏi lại, dừng một chút nàng liền quay đầu nhìn về phía Thanh Lâm, vị đại ca này đã bình thường trở lại, nàng tiến lên cầu cứu hắn.


– Đại ca giúp muội, nhị tỷ ăn hiếp ta.


Yên Nhi có chút nức nở nói, nhìn thấy biểu hiện như vậy, Ưu Tú liền lắc đầu cười nhẹ, còn Thanh Lâm thì nàng với sắc mặt đen lại rồi nghiêm chỉnh nói.


– Nhị muội nói rất đúng, ngũ muội con nít con nôi không được xen vào chuyện người lớn hiểu chưa.


Yên Nhi uất ức liếc mắt nhìn hai người rồi nói.


– Hai người thông đồng ăn hiếp ta. Ta… Ta không chơi với hai người nữa.


Nói rồi, nàng liền quay qua đi qua một bên khác, Thanh Lâm và Ưu Tú nhìn nhau, hai người cùng cười, rồi từng người tiến lên khuyển nhủ Yên Nhi.


– Ngũ muội này, nghe đại ca nói một tiếng, muội mặc dù đã lớn rồi, nhưng tâm tính vẫn còn trẻ con cho nên chưa hiểu nhiều, vì thế có một số chuyện không nên hỏi vẫn là không nên hỏi.


– Ý đại ca là sao?


Yên Nhi có vẻ khó hiểu hỏi lại Thanh Lâm đang đứng chặn đường mình với vẻ tươi cười hoà ái.


Ưu Tú đứng một bên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thanh Lâm, nàng cũng tiến lên một bước đứng bên cạnh Yên Nhi và nói.


– Đại ca này, thật là, đại ca nói như thế ngay cả ta còn có chút không rõ ràng, thì sao Yên muội có thể hiểu được, vẫn nên là để ta.


Dứt lời, nàng dừng lại một chút, lấy tay xoa đầu Yên Nhi và nói.


– Không phải tỷ trách muội đâu, mà chuyện này là chuyện riêng tư của ta, muội tốt nhất đừng nên hỏi nhiều hiểu chưa.


Yên Nhi nghe vậy trong lòng không khỏi thầm nghĩ.


Hai người nói có khác gì sao? Đều giống nhau cả, suy cho cùng vẫn cho rằng mình là người nhỏ tuổi không đủ sức biết chuyện yêu đương chứ gì, hừ.


Ngay lúc, Yên Nhi định lên tiếng phản bác lại, thì chưa kịp gì cả, ở phía sau lưng mọi người lại phát lên một thanh âm quen thuộc.


– y da, hai người nói như thế thì thật là xem thường Yên Nhi quá.


Nghe thấy lời nói đó, ai cũng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy ở cách bọn họ không xa, có một hắc y nhân ốm gầy lắc lắc cái cổ đang đi lại gần, hắn từ từ cởi mạn che mặt ra để lộ một gương mặt khá trẻ trung nhưng cũng không có gì đặc biệt, Thanh Lâm trước tiên lên tiếng.


– Tứ đệ, đệ tỉnh rồi.


Vì hắc y nhân ốm gầy này, là tứ đệ của bọn họ, vì tứ đệ này nghe vậy liền nhìn Thanh Lâm nhẹ gật đầu, rồi nhìn lại Yên Nhi nói.


– Muội xem ta có nói sai không?


Yên Nhi nghe vậy liền vui mừng trả lời.


– Không sai, tứ ca nói rất đúng bọn họ không tôn trọng ta gì cả, luôn xem ta là con nít.


Nghe vậy, Thanh Lâm và Ưu Tú định lên tiếng sửa lại, nhưng chưa kịp nói gì, thì vị tứ đệ đã đưa tay lên chặn bọn họ lại.


– Khoan.


Hắc y nhân ốm gầy cúi đầu nhìn xuống đất thấy thanh niên tang bào vẫn đang nằm đó, hắn dùng chân đá đá vào thân hình vị tam ca này và nói.


– Này, này tam ca, huynh đã tỉnh rồi, sao lại giả bộ ngủ thế này, huynh không tỉnh là ta đá tiếp đó nha.


Nói rồi, hắn dừng lại một chút nhìn thấy vị tam ca vẫn nằm yên như vậy, hắn liền đá đá thêm vài cú với lực mạnh tăng dần.


– Aaaa, Huỳnh Cẩn ta dù gì cũng là tam ca của ngươi, vậy mà ngươi đối xử với ta như thế sao?


– Hể…


Vị tứ đệ để lộ bộ mặt khinh bỉ nhìn thanh niên tang bào rồi nói.


– Ta nói này Tiến Thán ngươi lúc trước ăn may thắng ta một trận, ta mới gọi ngươi là tam ca thôi, giờ thì ngươi có tư cách gì, bắt ta phải tôn kính ngươi như trước, một kẻ thất bại mà thôi.


– Ngươi…


Vị tam đệ Tiến Thán muốn phản bác nhưng rất nhanh liền ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Huỳnh Cẩn có chút gì đó bất ngờ và quái lạ, hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại thở dài nói.


– Ta biết ngươi nói về chuyện gì, cho ta một chút thời gian để suy nghĩ đi, sau này ta sẽ lại chứng minh cho ngươi thấy, ta xứng đáng làm tam ca của ngươi, Huỳnh Cẩn.


– Hừ, đề xem, Tiến Thán nhà ngươi làm nên trò trống gì.


Huỳnh Cẩn cũng liền lên mặt trả lời.


Đám người Ưu Tú nhìn về bọn họ có chút nghi hoặc, khó hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bọn họ đều có chung một ý nghĩ.


Giữa hai người này có xích mích gì sao.


Nhưng điều đó không hoàn toàn đúng, chỉ có chính Huỳnh Cẩn và Tiến Thán mới hiểu bọn họ vừa nói về chuyện gì mà thôi.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu