Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 34: Phục Kích


Tác giả: Thiên Bảo


Nhưng thế sự vô thường, Kim Đại vẫn quá coi thường đám người kia, bọn họ là ai, là một tổ chức mang tên Hắc Cực, ngay cả Thần Cơ Toán cũng phải cân nhắc bọn chúng, vậy bọn họ làm sao có thể thoát khỏi tay đám người này đây.


Chỉ nghe một tiếng đâu đó.


Diệt!


Âm thanh lanh lảnh phát ra, tên hắc y nhân cao to vạm vỡ, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.


– Chuyện này vô cùng hệ trọng, không được để lọt bất kì con chuột nhắc nào, hiểu chưa.


– Vâng.


Tên hắc y nhân lưng vác cung và giỏ tên, người lúc nãy đã ra đòn cảnh cáo với bọn Kim Đại, hắn cung kính cúi người trả lời.


Tên hắc y nhân cao to vạm vỡ không đề ý nữa, mà tiếp tục nhìn về ngôi làng Cú Đàng, tên hắc y nhân ốm nhôm vẫn đang quan sát làng, tay bấm bấm gì đó hình thức như cách tính toán của thầy bói vậy, nhưng vẫn có chút khác.


Tên hắc y nhân cầm cung vừa dứt lời liền nhanh chóng rời đi, thực thi nhiệm vụ, diệt sạch đám người Kim Đại.


Bọn người Kim Đại giờ này vẫn chưa chính thức biết được sự việc đã nghiêm trọng đến mức nào, bọn hắn chỉ đang cố gắng nhanh chóng chạy đi báo tin mà thôi, phải nói hôm nay Kim Đại đi không coi ngày rồi, lại đụng ngay một hang cọp hung ác như thế, không biết liệu hắn có qua khỏi không đây.


– Dừng lại, tất cả không được tiến thêm bước nữa.


Đột nhiên tên phu xe ngồi trước bỗng la lên, đoàn người nghe thấy đều ngay ngắn đứng lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về khoảng trống phía trước.


Tên phu xe tuổi tác khoảng trung niên vận đồ khá là bình thường, chỉ là một bộ áo bà ba nâu nhạt, và quấn ống dài cùng màu, mai tóc được quấn lại bởi một chiếc khăn không khác gì cách ăn mặc của một người nông dân ngoài đồng làm việc, nhưng khí độ của hắn lại có thể làm cho đoàn đội của Kim Đại, ai nấy đều là quân lính nghe theo, liền biết hắn không tầm thường.


Vị phu xe trung niên này có tên là Đá Lĩnh, là một trong những cánh tay đắc lực của Kim Chú Quý, nhiều lần chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt và bắt gọn bọn thổ phỉ, sơn tặc, lâm tặc,… Đá Lĩnh với kinh nghiệm chinh chiến bao năm, hắn đã sở hữu được một trực giác vô cùng nhạy bén, hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm quẩn quanh trong một phạm vi cố định.


Kim Đại ngồi bên trong định ló đầu ra xem chuyện gì, hắn hiện tại cũng đang rất là gấp, vừa ló vừa lên tiếng.


– Lĩnh thúc, chuyện gì vậy?


– Thiếu gia đừng đi ra.


Chỉ là Kim Đại chưa kịp ló đầu ra ngoài nhìn mọi chuyện, liền bị lời nói và tay của Đá Lĩnh chặn lại, thấy được hành động đó của Lĩnh Thúc, hắn liền biết ngay là có nguy hiểm, nên lùi hẳn vào trong luôn.


Đám người xung quanh lúc này liền không ai nói gì, chỉ có quan sát Đá Lĩnh, thấy hắn nhìn về hướng nào, đám người liền tách ra cho hắn nhìn rõ hơn và cũng đồng thời bu lại xe ngựa tạo thành hình tròn, tay đã rút đao ra, bọn họ đã vào tư thế chiến đấu bất cứ lúc nào.


Bấy giờ xung quanh đoàn xe ngựa chỉ là mảnh rừng thoang thoảng thưa thớt vài cây to, còn nhiều khá là nhỏ vừa đủ cao hơn một người mà thôi, bọn họ đi theo lối mòn, hai bên chỉ toàn cây với cây, gió thổi lá rơi, nền đất dao động, không khí trong lành chỉ là nơi này không có bất kì động vật nào mà thôi, yên ắng đến lạ thường.


Xoạt,…


Một hắc y nhân bỗng không biết từ phương hướng nào xuất hiện, tay cầm một cây côn gỗ nhanh chóng hạ đòn vào một tên lính cầm đao.


– Lùi lại, đưa đao.


Keng…


Mặc dù sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng Đá Lĩnh dường như đã đoán được trước, vừa lúc tên cầm côn xuất hiện, hắn liền di chuyển về hướng người kia vẫn đang ngỡ ngàng vì sự việc đột ngột, hắn chỉ bất giác nhanh chóng thả lỏng tay nghe thấy âm thanh của Lĩnh, liền để Lĩnh cầm đao ra đón đánh, còn hắn thì lùi lại cùng với đám người.


Phốc!


Chỉ là tên lính này thật là không may, một mũi tên với tốc độ thật nhanh lướt qua Đá Lĩnh đánh thẳng vào đầu của hắn, máu bắn ra tung toé, hắn ngã xuống chết không nhắm mắt.


Đám người xung quanh bất ngờ trước cảnh tượng ấy, trong lòng ai nấy đều sợ, nhưng rất nhanh liền bỏ ra, chỉ có đau thương còn sót lại trên gương mặt của đám người dành cho người đồng đội vừa ra đi đột ngột kia, một người đột nhiên tách ra tức giận hét.


– Lão tam, ta sẽ trả thù cho ngươi.


– Lùi lại, không được manh động.


Đá Lĩnh tách khỏi tên hắc y nhân cầm côn, đi qua bên người nọ, dùng tay nhẹ nhàng dặt lên vai hắn đè xuống và nói.


Xong Lĩnh lại quan sát thi thể của người vừa chết trong ánh mắt chứa đựng bi thương, hắn nhanh chóng liếc hung khí được cấm trên nền đất kia, đó là một cung tên rất đặc biệt, toàn thân đều là màu đen, có vẻ là gỗ nhưng rất cứng và bén nhọn toả ra một khí chất âm hàn đáng sợ.


Đám người này không tầm thường, vũ khí rất là đặc biệt, cây côn người kia đang cầm nhìn có vẻ là gỗ nhưng còn cứng hơn cả sắt thép, chuyến này nguy rồi…


Đá Lĩnh nhíu mày rồi nhìn về cây côn của người vừa nãy, hiện tại tên đó cũng lùi về sau quan sát đám người, người hắn chú ý nhất chỉ là Lĩnh mà thôi đám người khác được hắn xem là cặn bã không quan tâm lắm.


Không tệ đám dân thường trong vùng Vô Thế này lại có một kẻ chặn được ta, phản ứng tên này khá nhanh đấy, nếu không phải nhận lệnh từ Tống đại nhân là diệt sạch đám người này, không thì tên này cũng có thể thu thập một phen.


– Thật là đáng tiếc cho một nhân tài.


Tên hắc y nhân cầm côn thở dài, nuối tiếc nói, hắn dành nhiều sự tôn trọng cho Đá Lĩnh, đám người còn lại thì hắn chỉ đơn giản khinh bỉ, liếc qua cho xong, rồi chốc lát lại hiếp mắt hiển nhiên là cười lạnh, xem thường đám người chết này.


Đá Lĩnh không quan tâm đến người nọ như thế nào, mà liếc qua nhìn các phía rồi nói.


– Các hạ là người phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây? Chúng ta đã không xâm phạm địa bàn của các hạ nghe theo lời cảnh cáo, thế sao vẫn truy sát chúng ta.


Tên hắc y nhân cầm côn thấy mình bị ngó lơ liền tức giận, hắn nắm chặt cây côn lớn tiếng nói.


– Được lắm, ngươi dám ngó lơ ta, ngươi đi chết được rồi.


Đá Lĩnh vẫn không quan tâm trước thanh âm tức giận kia, hắn chỉ vẫn tiếp tục quan sát xung quanh như tìm ra người bắn tên vậy.


Điều này còn làm tên kia tức giận hơn, dám ngó lơ hắn những hai lần, hắn nộ khí bừng bừng nén lại chờ một kích phát.


Một lúc sau không có ai trả lời lại Đá Lĩnh, chỉ thấy từ phía xa, có một tràn mưa tên đang bắn tới, Lĩnh liền biết có chuyện nên quay đấu lớn tiếng kêu.


– Không ổn tất cả mau chạy đi… Cái gì?


Lĩnh lo lắng gấp rút hiện rõ trên mặt, vừa lúc dứt lời hắn cũng phát hiện tràng cảnh không ngờ tới, đám người đều không ai đi cả, trên lan da của mấy người có vài vết thâm đen u ám đáng sợ, bọn họ đã trúng độc.


– Là mũi tên này. Chết tiệt!


Đá Lĩnh nhanh chóng lướt qua đám người nhảy lên cỗ xe mở tấm màn, thấy Kim Đại hai tay nắm chặt, sắc mặt tức giận vẫn bình thường ngồi trong đó, Đá Lĩnh thở phào một hơn, Kim Đại nhìn thấy Lĩnh liền lên tiếng.


– Lĩnh Thúc, chuyện gì…


Lời hắn còn chưa dứt, chỉ thấy Đá Lĩnh đưa đầu ra ngoài, điều khiển ngựa nhanh chóng chạy đi, để lại một câu nói.


– Thiếu gia, tình huống nguy hiểm, mọi người đều đã bị trúng độc không thể dẫn họ theo, đám người kia như muốn truy cùng diệt tận chúng ta không buông tha.


– Cái gì…


Kim Đại kinh ngạc thốt lên, nhưng sau đó liền ngậm miệng lại, ngồi xuống ngẫm nghĩ.


Không tốt, đám người này chắc hẳn là một tổ chức nào đó rất nguy hiểm, thủ đoạn tàn độc như vậy, ta chưa thấy bao giờ làm sao đây


Hí…


Hai con ngựa cùng hí, nhanh chóng chạy đi, không được bao xa, tại vị trí cũ, vọng lại từng âm thanh điên cuồng một lúc rồi tắt hẳn.


– Giết ngươi…


– Thiếu gia tên này là địch, ta sẽ giết hắn…


– Ôi, ngươi dám cướp nữ nhân của ta, ta diệt tổ tông ngươi…


Đám người trở nên điên loạn vung đao chém về nhau, không thương tiếc, máu me tung bay, chảy dài không đứt. Tên hắc y nhân cầm côn đã lùi lại đi đâu đó không biết.


Phốc, phốc, phốc,…


Đám người chết sạch, mũi tên xuyên não, tràn cảnh đáng sợ, mùi máu tanh lan đầy xung quanh, một hồi giết chóc lặng yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nơi này đã không còn ai ngoại trừ gần chục thi thể đen đúa.


Hiển nhiên họ trúng độc cực nặng, loại độc có thể làm người mơ màng, rồi lại hoá điên hoang tưởng, đây không thể là loại độc tầm thường rồi, không chỉ thế những thi thể kia đang nhanh chóng hư thối, thủ đoạn thật tàn độc.


Một góc nào đó, tên hắc y nhân cầm côn nhìn về bên cạnh một kẻ như hắn nhưng lại cầm cung, hắn cười lạnh nói.


– Không tệ, nhưng ngươi để bọn chúng chạy thoát rồi, chuyện này đến tai Tống đại nhân, người chết là cái chắc


Tên hắc y nhân cầm cung, hừ lạnh một tiếng rồi nói.


– Hừ, ngươi lo xa quá rồi, ta ra tay thì không ai thoát được.


Hắn khoanh tay lại dừng một chút rồi nói tiếp.


– Bọn chúng lúc đầu đã dính phải Dẫn Hương của ta, bọn chúng không thể thoát khỏi phạm vi kiểm soát của ta đâu, bây giờ lại còn thêm Loạn Hương, một chút nữa là độc tán, chết ngay tức khắc mà thôi.


– Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi lập công được à, bây giờ ngươi quay về cấp báo đi, ta sẽ đuổi theo tên phu xe tiêu diệt hắn.


Dứt lời, tên hắc y nhân cầm côn nhanh chóng chạy đi đuổi theo phương hướng xe ngựa. Còn tên cầm cung lại nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.


– Chẳng lẽ, ngươi… Chết tiệt tên điên này.


Hắn đã nghĩ ra toàn bộ sự việc, độc phát tán trong phạm vi gần như thế thì là ai cũng sẽ nhanh chóng trúng độc mà thôi, nhưng sao hắc y nhân cầm côn lại bình thường, đó là vì hắn đã có giải độc trước, nhưng còn người phu xe thì sao cũng lại bình thường, đương nhiên là tên cầm côn nhúng tay vào, chia sẻ một phần giải độc cho phu xe, hắn quả thật là một tên điên.


Còn vì sao Kim Đại không có vấn đề gì, một là hắn ở trên cỗ xe, nhiều vách màn ngăn hương cũng khó đến, hai là hắn vẫn dính nhưng không nguy hiểm đến tính mạng cho lắm.


Hắc y nhân cầm cung định đuổi theo, nhưng nghĩ lại rồi bỏ qua, dứt khoát rời đi.


Được rồi, chuyện là do ngươi làm, ngươi tự xử, ta vẫn nên về trước cấp báo vậy, tránh bị liên lụy.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu