Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 36: Hỏi Thăm


Tác giả: Thiên Bảo


Lúc này, tại làng Lý Lan, một bóng người thanh thiếu nữ xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện làm thu hút mọi ánh mắt của tất cả mọi người, nam gặp liền yêu, nữ gặp liền mê.


Thanh thiếu nữ này, đầu đội một chiếc nón lá thêu lên những họa tiết giản dị, một vài đám mây trắng thuần, len lén nhìn thấy được một con cá kỳ dị, thân nàng vẫn một bộ đồ trắng như tuyết, làn da trắng trẻo, mịn màng, mái tóc đen dài suôn mượt như vực thẳm thâm uyên, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc mà ra, nàng thật sự rất đẹp.


Vị thanh thiếu nữ này không phải là ai khác mà chính là Vân Thanh, nàng nhận lệnh của Thiên Linh tại Thần Cơ Toán đến đây để cứu một người, trước khi đến đây nàng đã điều tra qua một lượt, biết rằng người nọ đang ở một ngôi làng có tên là Vô m nhưng Thanh lại không biết đường đi, sau khi tiếp tục hỏi thăm nàng liền biết được gần làng đó nhất là làng Lý Lan, nên hiện tại nàng đã ở đây.


– Chàng nhìn cái gì mà nhìn, mê người ta rồi phải không?


Bỗng có âm giọng nữ tính nhẹ nhàng xen lẫn với nó là một chút tức giận cất lên, làm thu hút ánh nhìn của Vân Thanh.


Thanh thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn mình, nàng nhíu mày, khí chất bất chợt thay đổi làm mọi người xung quanh đột nhiên ngơ ngác nhanh chóng rời đi không nhìn nữa, nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, nàng hít thêm một hơi thật sâu, khí chất lại thay đổi, bây giờ nhìn lại nàng giống như những cô gái bình thường không hơn không kém.


Hiển nhiên đây cũng là một diệu kỹ, diệu kỹ này cùa nàng có tên là Vân Độ Tâm Kỹ, người sử dụng có thể liên tục cải biến khí chất của mình, thông qua nhịp thở và sắc mặt, điều này cũng làm ảnh hưởng đến cơ mặt của nàng, làm cho nàng lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng.


Người nói câu lúc nãy, là một nữ nhân khá trẻ, dáng người cân đối, vận lấy một bộ đồ hồng nhạt hoà huyện với làn da trắng mịn của nàng, mái tóc dài đến ngang vai xoã ra làm toát lên hương thơm dịu nhẹ, gương mặt tròn tròn toát lên vẻ ngây thơ, hồn nhiên, yêu đời.


Cô nàng đang oán giận liếc mắt nhìn về người nam nhân vẫn đang ngơ ngác nhìn về Vân Thanh.


Người nam nhân bên cạnh nghe vậy, liền giật mình lấy lại tinh thần, mặt hắn có chút đỏ, tay xoa đầu cười cười, nhìn lại bạn gái của mình nói.


– Đâu, ta chỉ yêu một mình nàng thôi.


– Ai tin, rõ ràng là nhìn người ta đến mức điêu đứng như thế.


Cô nàng bĩu môi lên tiếng, hai tay chống nạnh, thần sắc vẫn còn lưu lại chút tức giận, nhưng hàm ẩn trong đó là một chút tinh nghịch và vui vẻ.


Người thanh niên nghe vậy, nhanh chóng làm bộ mặt nghiêm nghị, lấy tay vỗ ngực mạnh một cái nói.


– Thật sự, ta đời này chỉ yêu một mình nàng mà thôi, con tim ta rất nhỏ bé chỉ có thể để nàng ở không còn đủ chỗ cho ai khác, tình yêu của ta rộng lớn hơn cả trời đất, không có ai chia cắt được ta với nàng.


Không nghĩ đến người thanh niên này lại nói ra lời sến súa đến như thế, tưởng hắn làm bộ mặt nghiêm chỉnh sẽ nói ra lời nghiêm túc, nhưng không ngờ lại tràn đầy tình yêu như vậy, khiến cô nàng đối diện đỏ mày đỏ mặt, liếc liếc nhìn hắn có chút tức giận nhưng phần hơn là sự trìu mến yêu thương dành cho ý trung nhân của mình.


Người thanh niên nở này nở mặt, không có chút gì là ngượng ngùng mà rất là tự hào, vì mình đã nói ra được câu đó, thật ra trong suốt buổi đi chơi, hắn đã muốn nói ra câu như thế lâu rồi, nhưng mãi vẫn không có cơ hội, nhưng bây giờ lại có thể làm hắn rất sung sướng.


Nếu không nhờ có thầy ấy, ta cũng không được như vậy, không biết hiện giờ Thầy Thiên Khẩu sao rồi.


Người này không ai khác chính là Tí, khách nhân đầu tiên của Thiên Khẩu, hiện tại hắn đang vận một bộ đồ màu xanh nhạt, gương mặt tuấn tú hiền hậu hoà huyện với tông màu như thế tạo ra một bầu không khí thanh bình hoà ái, từ trên người của hắn có thể thấy được khí chất con nhà hào phú rõ ràng.


Anh Tí tên đầy đủ là Ngưu Tí, là con nhà hào phú giàu có nhất làng này, hôm nay người đi cạnh hắn là người mà Tí đã phải tự chất vấn bản tâm mới tìm được, đây là ý trung nhân của hắn, con gái của một thương nhân, có tên là Hồ Nương.


Thương nhân họ Hồ làm ăn nghiêm chỉnh và công bằng, rất là thương dân, thường xuyên làm từ thiện giúp người dân được mọi người yêu mến, quý trọng. Quý nữ của nhà Chư, tên là Chư Nương tâm tính thiện ái cũng luôn giúp người như gia đình của mình, nàng hiện tại đang cặp kè với Ngưu Tí, hai gia đình cũng đã tiến đến bước ngồi vào thế xui gia, chỉ là hiện tại Tí vẫn chưa làm một việc quan trọng để đưa nàng Hồ này về nhà mình làm vợ mà thôi.


Hôm nay hắn định làm… Chỉ thấy hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình, hai tay bất chợt vịn chặt vào hai cánh tay của Hồ Nương, làm nàng giật mình nhìn hắn, Tí cũng đã nhìn lại, miệng nhấp nháy chuẩn bị cất tiếng…


Thình thịch, thình thịch,…


Tâm tình của nàng Chư Nương bất chợt cứng lại, nhịp tim của nàng nhanh chóng đập liên hồi không ngừng nghỉ, đôi tai đỏ lên, sắc mặt đã hồng lại càng thêm hồng, càng nhìn càng mê luyến và dễ thương, ánh mắt của nàng chứa chấp biết bao sự ấm áp trìu mến sắp được phóng thích.


Chỉ nghe Ngưu Tí nói một câu.


– Thơm quá…


Rầm!


Bầu không khí phá vỡ, ánh mắt ấm áp tràn ngập yêu thương kia giờ đây lại trở nên lạnh lùng, oán giận, nàng gỡ bỏ tay của Ngưu Tí xuống, dậm chân nhìn hắn nhìn người khác khen ngợi, tức giận rời đi, để lại một câu.


– Được lắm, Ngưu Tí chàng… Chàng sống một minh đến già luôn đi.


Đùng!


Lời nói như tiếng sét ngang tai, đánh bật dậy tâm tinh của Tí, hắn ngơ ngác một chút, nghiệm lại câu nói của Chư Nương.


Được lắm, Ngưu Tí chàng sống một mình luôn đi, một mình luôn đi, một mình luôn đi,…


Trong giây lát hắn bị ám ảnh bởi câu “một mình”, hắn nhất thời bối rối quay người lại định đuổi theo, nhưng lúc này hắn lại không thể cử động được chút nào, bất giác hắn dâng lên nỗi sợ hãi vô hình.


Lúc này bỗng có một làn gió thơm dịu nhẹ tiến lại gần Tí, làm tâm tình của hắn bất chợt dịu nhẹ hơn bao giờ hết, nỗi sợ kia cũng phơi bớt phần nào.


Đối diện hắn giờ đây, chính là cô nàng áo trắng kia, nàng đang dùng lấy ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn Tí, nàng cất tiếng hỏi.


– Ngươi biết vị trí của Làng Vô Âm chứ?


Âm giọng lạnh lùng, phát ra lại vô cùng nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, chỉ một lời nói mà thôi, lại in ấn từng con chữ vào trí nhớ của Hà Tí, khiến hắn cũng phải rùng mình.


Trong đầu của Tí giờ khắc này lại vang lên thanh âm lạnh lùng kia, lấn át cả nỗi ám ảnh “một mình” của hồi lúc nãy, trong chốc lát Tí ngỡ ngàng, bỗng câu nói của Thiên Khẩu lại vang lên giúp tâm trí hắn rõ ràng.


Nhớ kỹ lời này, xa vời hướng mắt lên cao không thấy người, nhìn xuống dưới chả thấy ai, nhìn thẳng hướng về phía trước…


Âm thanh chỉ phát lên nhiêu đó, nhưng lại có thể trấn áp được nỗi áp lực mà cô nàng kia ban cho hắn.


Ngưu Tí nhất thời lấy lại tinh thần, thở hổn hển, bản thân nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi nhìn về người thiếu nữ hỏi.


– Ngươi là ai?


– Ồ, không tệ lại có thể lấy lại tinh thần nhanh như vậy, chắc ngươi có liên quang đến người nọ.


Cô nàng đội nón lá có chút kinh ngạc thầm nói, nhưng rất nhanh nàng liền có chút suy đoán của mình rồi nói tiếp.


– Nói, làng Vô m ở đâu?


Đây chỉ là một câu hỏi bình thường không hề có tác dụng như câu hồi nãy, Hà Tí nghe vậy liền thở thào một hơn, trong lòng Tí dâng lên rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn vẫn đè nén xuống nhìn về thanh thiếu nữ cúi người nói.


– Vị cô nương này, có lẽ cô nương đã nhầm lẫn gì đó rồi xung quanh khu vực này, không hề có một ngôi làng nào có tên là Vô m cả.


Nghe vậy, thanh thiếu nữ nhíu mày, nàng im im một chút đang suy nghĩ cái gi đó.


Thời gian không còn nhiều vị thiếu gia kia chắc sẽ sớm gặp nguy hiểm thôi.


Nghĩ vậy, nàng liền lạnh lùng nhìn Tí nói thêm một câu.


– Vậy ngôi làng phụ cận gần với nơi này nhất là làng nào?


Vân Thanh đã có suy đoán của mình nàng cho rằng, đối với đám người bên ngoài xưng nơi này bằng tên khác, nhưng đối với người ở đây lại có tên chính xác hơn, nên nàng đã khoanh vùng lại và hỏi một câu như thế.


Hắn nghe được, suy nghĩ một chút, rồi hắn nhẹ nhàng nhìn lại cô với vẻ nghi hoặc nói.


– Gần ngôi làng này nhất, có một ngôi làng không có âm thanh tên là Cú Đàng, không biết ngôi làng không có âm thanh này có phải là nơi cô nương đang tìm hay không?


Nghe vậy, Thanh liền có chút vui hơn hẳn, nhưng rất nhanh nàng lại trở về vẻ lạnh lùng như trước, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn hỏi lại.


– Ngươi có chắc ngôi làng đó không có âm thanh chứ?


– Vâng.


Ngưu Tí gật đầu rồi nói tiếp.


– Ngôi làng ấy mọi người đều bị câm, không ai biết lí do vì sao, nhưng mà nơi đó là nơi không có âm thanh nhất, nó khá là yên tĩnh.


Vẻ nghi hoặc trên nét mặt của Tí lại càng trở nên đậm đặc, hắn đang có một thắc mắc nho nhỏ giấu ở trong lòng.


Có khi nào người này là đến tìm thầy Thiên Khẩu không ta, nhìn nàng có cái gì đó rất giống thầy ấy.


Ngưu Tí tỏ vẻ do dự, Vân Thanh nhanh chóng ngẫm nghĩ và đã có một quyết định nàng chuẩn bị rời đi, nhưng thấy vẻ mặt của hắn như vậy, nàng liếc qua hỏi.


– Ngươi còn gì muốn nói sao?


Ngưu Tí nghe vậy, do dự một lát, rồi hắn quyết kiên định ngẩng đầu lên nhìn lại nàng, và nói.


– Có phải cô nương đến để gặp thầy Thiên Khẩu không?


– Thiên Khẩu?


Vân Thanh nhíu mày một lát rồi lắc đầu, nói giỡn người nàng tìm là thiếu gia của Thần Cơ Toán, sao có thể là một tên lão sư nhỏ nhoi dạy mấy đứa trẻ nhỏ được, thật nực cười.


Vân Thanh không để ý đến hắn nữa quay người rời đi, rất nhanh bóng dáng của nàng liền khuất mắt khỏi dòng người, nàng lướt đi nhanh như một bóng ma thoát ẩn thoát hiện vậy.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu