Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 41: Trúng Kế


Tác giả: Thiên Bảo


Khí hậu lạnh lẽo sắc trời u ám, dòng người chạy loạn hung thần ác sát, quơ kiếm vung đao chém loạn lung tung, hạ rìu trảm đất, nâng búa tạo uy, chiến đoàn lộn xộn, một mảnh xôn xao.


– Chết tiệt lại còn là ong vàng.


– Giết chúng, cứu người của ta.


– Aaaa… Tay của ta, dám cắn ta, giết.


– Sao các ngươi lại tới làm gì.


Tiểu Bái gia nhập chiến đoàn, tay không vũ khí quơ loạn trúng gì thì trúng, chân chạy nước rút, tránh bên này né bên kia, mồm hét to hướng về Tống đại nhân song binh đao kiếm chém ong.


– Tới cứu ngươi.


Tống đại nhân tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, dũng mãnh xông pha, vận lực đâm thẳng chém ngang, từng đường sắc bén tách đôi ong vàng, thân pháp trầm trọng vững vàng, dựa thế tránh công, phản đòn nhanh chóng, chân trái lùi bước lấy đà, chân phải làm tâm hạ thân vận lực phóng lên trời cao, xoay vòng trên không đao kiếm chém ong, hắn như hóa thành cối xay chết chóc tiêu diệt mọi quân thù.


Hắn giờ đây đã giết đến điên không còn bận tâm đến lời nói của ai khác nữa, dù Tiểu Bái đã hét to nhưng hắn vẫn không nghe một lòng giết chóc diệt sạch địch ong.


– Mau tập hợp lại đừng cách quá xa.


Nhận thấy tình thế náo loạn của quân mình, Tiểu Bái hét to tập hợp mọi người, phòng hờ kẻ gian ra tay hãm hại đội viên riêng lẻ, có điều trừ Tống đại nhân ra, đám người đều đã tập hợp, tên kia giờ đây giết đến quên mình rồi.


Mà nói cũng kì, kẻ gian là ai ngoại trừ bọn hắn, thì ở đây còn có ai gian hơn nữa, đến địa phần của người ta vừa ăn cướp vừa la làng đúng là chỉ có bọn thổ phỉ mà thôi, nhìn chúng cũng giống lắm đấy, có điều lần này chủ nhà có lẽ không phải người lương thiện chút nào, bầy ra trận thế bẫy rập khắp nơi, để đám người khổ không ra nhân hình.


– Mọi người ta tìm được lối thoát nè, đi theo ta.


Một tên lính hét to, thân hình lùn tịt mà béo mập, đôi cánh tay cơ bắp cầm rìu lớn xông pha vào một gian nhà, hắn phá cửa đập vào nhìn thấy một đường trải dài liền hét to thông báo.


– Có vẻ là lối thoát, chúng ta mau nhanh lên.


Các thành viên gần tên mập đó vì quá cách xa với đám người Tiểu Bái cũng không lại gần với Tống thống lĩnh của mình được, nên đã dồn sức tự lo chuyện mình, thân đầy rẫy vết chích từng nơi ngứa ngấy, xưng to làm người khó chịu, một tên phát hiện cửa ra cảm đám nhao nhao theo đến.


– Dừng lại đó là bẫy.


Nhìn nơi xa, phát hiện tình hình bên này, Tiểu Bái hét to định ngăn cản, nhưng đã muộn đám người kia chừng vài chục tên đã đi vào lối thoát hiểm đó.


– Thưa Bái công tử, chúng ta có nên qua đó cứu bọn họ không.


Một tên lính hỏi dò, hắn cũng quan sát về phía ấy, thần sắc lạnh lùng rõ ràng không quan tâm lắm đến đồng đội của mình, hỏi chi chỉ là một tục lệ, một phép thử, hắn là lính chỉ nghe lệnh chủ nhân.


Từ điểm đó có thể thấy một phần nhỏ về quân đội thuộc hạ của tổ chức Hắc Cực, nhiều thành phần tổ hợp lại làm một nhóm, chỉ nghe lệnh chủ nhân, đồng đội không lý thuyết tương trợ khi gặp khó khắn cần người giúp, thấy điểm khả nghi cũng không thông báo mà cần chuột bạch kiểm tra, có thể nói đoàn thể này rất vô tâm, suy nghĩ rất lý trí, không đè nặng cảm xúc lên mình. Một điểm rất đáng khen ngợi cho tổ chức này là chúng chỉ nghe lệnh những người thuộc đẳng cấp cao hơn mình, lòng trung thành có thừa.


– Khoan hãy cứu chúng, lực lượng quân ta hiện giờ đang rất suy giảm, bảo vệ ta, ta cần tính toán một số việc.


Tiểu Bái sắc mặt trầm trọng lên tiếng, rút mình về sau đoàn người, bọn họ vây quanh hắn một vòng tròn lập ra, bảo vê hắn bên trong, bên ngoài quơ loạn binh khí, nâng cao chém xuống, không chừa một kẽ hở để ong lọt vào.


Trong vòng tròn người, Tiểu Bái hạ thân ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhịp thở hỗn loạn, sắc mặt nghiêm trọng quan sát trời cao, ngó nghiêng xung quanh, trong lòng thầm tính toán.


Tình thế không ổn, Thiên Vương còn chưa thấy, quân ta đã mất hơn phân nữa, người còn sót lại thì thương tích đầy mình, không biết còn kéo dài được bao lâu đây. Thiên Vương này thật thâm sâu.


Tiểu Bái đứng lên quan sát gian nhà mà đám người kia đi vào, đã được một lúc rồi, vậy mà vẫn chưa thấy bất kì âm thanh nào phát ra, không biết là còn sống hay đã chết rồi nữa.


– Quả nhiên không thể xem thường Thiên Vương mà, kẻ này được xưng là Thiên Vương, xem ra không phải chỉ vì hắn biết tính toán thiên địa, đoán trước tương lai mà còn là vì tâm cơ của hắn quá sâu, bao la như biển cả, mênh mông chín tầng trời.


Lúc này nơi xa vang lên tràng âm kinh hãi của đám người kia, chỉ một âm la cùng lúc rồi tắt ngủm, hiển nhiên đã chết không thể chết hơn.


– Aaaa…


– Chết rồi…


Tiểu Bái nhíu mày nhẹ nói, ánh mắt hắn nheo lại, vì thứ hắn đang nhìn thấy không phải là gì khác mà là từng bộ phận cơ thể không được hoàn thiện của đám người kia, tay chân đầu miếng da, miếng thịt, lục phủ ngũ tạng, óc, não,… Tràng cảnh thật ghê rợn, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.


– Thiên Vương ngươi ở đâu, mau ra đây…


Cũng vì âm thanh kinh hãi kia của đám người, mà Tống đại nhân từ trong trạng thái giết điên chợt tỉnh, nhìn lại thế trận, thấy đám huynh đệ, đồng đồi thuộc hạ của mình, nằm xả lai, số lượng rất nhiều trên trăm, hắn lên cơn thịnh nộ hét lớn.


– Thiên Vương mau ra đây chiu chết.


– Đúng vậy, Thiên Vương còn có tư cách gọi mình là Vương sao, ngươi chỉ là một con rùa rụt cổ mà thôi, mau hiện thân đi.


Tình thế cấp bách, Tiểu Bái không còn biết làm gì hơn, chỉ có thể khích tướng gọi Thiên Vương ra mà thôi, vốn ý định ban đầu hắn sẽ tự mình tìm ra nơi trú ẩn của Thiên Vương, nhìn vẻ mặt thất bại và nhanh chóng dùng quân đông diệt sát, nhưng giờ khắc này Bái đã nhận ra rằng.


Thiên Vương không phải là người ta có thể trêu vào, khinh thường, kẻ này thật đáng sợ.


Lúc nãy hắn còn bái phục Thiên Vương, mà đến giờ lúc này hắn đã sợ Thiên Vương luôn rồi, chỉ vài kế đơn giản, hắn đã bị lừa lúc nào không hay, trở thành thành phần thúc đầy kế hoạch cho Thiên Khẩu phát triển âm mưu, thế trận này loạn đến vậy, một phần cũng là do hắn, Bái thầm tự trách mình ngu xuẩn, hắn nhanh chóng bỏ qua, tiếp tục lên tiếng.


– Thiên Vương chẳng lẽ ngươi chỉ là một con rùa rụt cổ thôi sao, ngươi không hiện thân nghênh địch, mà chỉ biết tránh né trốn chạy, ngươi còn tư cách xưng Vương, ta thấy ngươi làm chó cũng không bằng.


– Đúng vậy, chó cũng không bằng.


– Chó cũng không bằng,…


Đám người đồng thanh nói, nghe nhiều lần khích tướng của Tiểu Bái, bọn chúng ít ra đều ngộ ra vài điều, nhanh chóng hiểu ý, thêm dầu vào lửa khích tướng mãnh liệt hơn.


– Con chó còn biết giữ nhà, ngươi hay cả con chó cũng không bằng, vậy mà xứng làm Thiên Vương sao?


– Thiên Vương gì súc sinh thì có.


– Sợ bọn ta chứ gì? Đồ nhút nhát.


– Thiên Vương gì chứ chỉ là rùa đen rụt cổ mà thôi.


Mặc kệ chúng khích tướng thế nào, bầy ong vẫn tiến công đấy, bầy quạ cũng tham gia nhập cuộc làm rối trận hình, Tiểu Bái và Tống Đại Nhân cùng với thuộc hạ của mình, không còn biết làm gì khác chỉ có thể đối kháng thôi.


Mà giờ khắc này, Thiên Khẩu đang đứng trước một hắc y nhân cầm cung nằm bất tỉnh, hắn lột đồ tên này ra và mặc vào thầm cất lời.


– Chất liệu vải không tệ nha, mặc vào khá là thoải mái đấy, hèn gì đám người này đều thích mặt như vậy, chắc nên để lại vài bộ sạch sẽ, sau trận chiến thu gom lại, làm đồ hành tẩu thôi.


Thiên Khẩu cầm cung lên vuốt ve một cái, làm vài động tác kéo cung kiểm tra đàn hồi, xong rồi bình thường nói.


– Chất liệu làm không tệ, dây cung khá đàn hồi, lúc kéo cung thân cung co dãn vừa sức, cung tên bắn ra không những nhanh mà còn tùy vào kỹ thuật có thể làm tên chuyển hướng bất ngờ, hàng tốt nè phải dự trữ mới được.


Thiên Khẩu vác cung leo lên cây, chọn lựa tư thế và tầm nhìn phù hợp, hắn lấy tên ra từ trong người lấy thêm một bao nhỏ phình to không biết bên trong là gì, Thiên Khẩu nín thở, gắn bao nhỏ lên đầu mũi tên, gắn tên lên cung, rối tiếp tục quan sát chọn lấy một mục tiêu không cố định, một khoảng trống nào đó rồi bắn.


Phốc! Bùm!!!


Nơi mũi tên chạm đất, một vụ nổ nhỏ diễn ra, một làn sương trắng nhanh chóng phân tán ra khắp mọi nơi, đột nhiên gió nỗi lên cuốn theo làn khói bao phủ cánh rừng.


Phốc, phốc, phốc,… Bùm, bùm, bùm…


Thiên Khẩu nhanh chóng bắn loạn khắp nơi, làn khói trắng bao phủ khắp rừng, từng tràng âm thanh báo hiêu vang lên.


– Địch phục kích, mọi người cẩn thận…


Phịch!


– Có địch nhanh tản ra truy…


Phịch!


– Là kẻ…


Rầm!


Hầu là kẻ nào cất tiếng liền nhanh chỏng bất tỉnh nhân sự, kẻ thì ngã xuống khỏi cây, xương cốt gãy hay không không biết, kẻ thì núp lùm choáng váng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, kẻ thì trong bụi cây im lặng tĩnh mịch không biết còn ổn không.


Rất nhanh tràng âm thanh tắt ngủm, không một tiếng động, làn khói trắng tan đi, mọi thứ trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


– Đây là cái giá phải trả khi các ngươi dám hại đồng bạn của ta.


Thiên Khẩu lạnh lùng nói một câu, nhảy xuống đất, hướng mắt về ngôi làng, nhanh chóng đi vào, quang minh chính đại từ cửa làng đi vào nhẹ nhàng tiên phong đạo cốt tay chắp sau lưng, thần sắc hài hoà, khí độ nội liễm nhìn như người thường nhưng xen kẽ như là cao nhân.


– Mong các ngươi mơ một giấc mộng thật đẹp, tạm biệt nhé.


Thứ Thiên Khẩu vừa cho bọn người kia thưởng thức là Mộng Hương, vốn ban đầu chỉ là Mê Hương dùng để ngủ, nhưng qua một thời gian cải tiến từ bạn của Thiên Khẩu, nó đã trở thành Mộng Hương, người hít phải sẽ rơi vào tình trạng ảo giác, hoang tưởng nhẹ, tùy vào lượng phấn mà cấp độ cũng tăng lên, Mộng Hương này vẫn giữ được tính chất của Mê Hương, người hít phải sẽ rơi vào giấc ngủ và trong lúc ngủ cũng gặp ảo giác, thông thường ảo giác gì thì tùy, nhưng người kia lại sáng tạo nên một loại Mộng Hương khẳng định người hít sẽ luôn gặp phải ác mộng, điều mà họ sợ nhất sẽ hành hạ lấy họ và môn này không có thuốc giải, vượt qua thì sống không thì chết, tự mình giết mình, giết người vô hình.


Nhóm người tiễn thủ sẽ không bao giờ nghĩ rằng chỉ vì ra tay giết một vài con quạ mà cuộc đời họ sẽ đổi thay lớn như thể nào, thân lâm vào hiểm cảnh nửa sống nửa chết, không ai cứu giúp không ai đánh thức tự mình hại mình, đây là cái giá phải trả khi giết đồng bạn của Thiên Vương, nhẹ nhàng vô hình, đau khổ cực hình.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu