Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 42: Hiện Thân


Tác giả: Thiên Bảo


Khoảng đất trống chiến loạn, à không nơi đây không còn trống nữa trên nền đất đầy rẫy thi thể của đám ong bầy quạ, một số ít là của con người, những tên vạm vỡ chịu nhiều độc ong lăn ra bất tỉnh, Tống đại nhân và Tiểu Bái mệt nhoài thở hổn hển, đám người bao quanh Tiểu Bái đã gục xuống ba người, Tống đại nhân đao kiếm cắm xuống đất, mạnh mẽ đứng thẳng hướng lên trời cao hét to.


– Thiên Vương ngươi mau ra đây.


Tiểu Bái ngồi nghỉ bỗng nhiên nhíu mày, đầu quay ngang, ánh mắt nhìn về một hướng, bỗng lòng hắn chợt chấn động, hàn ý bao trùm, thân thể rùng mình.


Chỉ thấy nơi hắn nhìn đến một bóng người áo trắng xuất hiện, tư thế hiên ngang thanh cao xuất trần, tay chắp sau lưng như một cao thủ bước đi nhẹ nhàng lướt đi trong cơn gió thoảng, tóc tai gọn gàng được đội lên bởi chiếc nón khăn thuần nông dân làm ruộng, không những không làm mất khí thế mà còn làm tăng thêm phần bình dân, để kẻ ác lầm tưởng chỉ là người thường đi ngang qua đường.


– Này tên kia, ngươi là ai, nơi này không phải nơi ngươi nên tới, biết điều thì cút đi.


Một tên lính vạm vỡ ngồi xuống nghỉ ngơi, nhịp thở có chút hỗn loạn, bất chợt nhìn về hướng người áo trắng bước đi mà lên tiếng, giờ khắc này nhìn là biết tên này không được tỉnh táo cho lắm, cũng chính điều đó làm Thiên Khẩu có chút ngạc nhiên.


– Ồ, ta không nghĩ bọn thuộc hạ Hắc Cực như các ngươi lại có tính tốt như thế, xem ra ta phải rửa mắt mà xem lại rồi.


Nói thì nói, đi vẫn đi, dù nhìn như chậm chạp, nhưng lại thu hẹp khoảng cách một cách nhanh chóng, Thiên Khẩu mỉm cười, nụ cười nhìn như hiền lành, ai mà ngờ lại nguy hiểm tột độ, chỉ thấy Tiểu Bái giật mình ngồi dậy lên tiếng.


– Dừng lại.


Chỉ thấy nơi thanh âm vừa phát ra, tên vạm vỡ đã đứng dậy lúc nào không hay, tay vác lên búa ngàn rai, tốc độ nhanh chóng phóng thẳng vào Thiên Khẩu, mồm hét to.


– Tên kia ngươi dám khinh bỉ ta phải không, ta cho ngươi chết.


Búa nâng lên trên cao, khí thế trầm trọng, gai gốc đáng sợ tỉa tỉa ra ghê rợn, tên lính vạm vỡ, hai tay nắm chặt chui búa hạ xuống nhanh chóng, nó rơi như ánh sét giáng thế, cú này mà đụng vào thân thể thì tan xương nát thịt chết ngay lập tức, không thể sống thêm.


Nhưng chuyện đời dễ lắm sao, Thiên Vương dễ chết lắm à, kẻ nào nghĩ vậy thì thật là ngu dốt. Khi thấy đầu búa gai gốc dường như đã rơi thẳng vào đầu Thiên Khẩu, tên lính miệng khẽ nhếch lên thả ra một nụ cười gian ác.


Không nghĩ đến lại có một tên nông dân ngu dốt còn sót lại tại đây làm bao cát cho ta trút giận chơi đùa, đánh với bầy ong kia mệt thật chứ.


Hoá ra là hắn lầm tưởng Thiên Khẩu đích thật là người nông dân hiền lành lương thiện làm ruộng không hiểu thế sự, đúng là tên thuộc hạ chỉ có cơ bắp không có trình độ mà, hỏi sao hắn chỉ có thể làm kẻ dưới mà thôi, không thể lên cao thêm được nữa, đây chính là lí do, mắt nhìn quá kém, cũng chính vì điều đó đã ban hắn cái chết mãn nguyện.


Chỉ thấy khi chiếc búa gai gốc đã hạ xuống, Thiên Khẩu đột nhiên đưa tay phải ra, duỗi thẳng uốn lượn hình thể như xà nhẹ nhàng dĩ nhu chế cương, luồn qua tay đối thủ vỗ một cái nơi khủy tay, chân đạp bộ pháp, hạ thân tránh né sang trái, cánh tay phải ưỡn lên như xà mạnh mẽ tấn vào nơi cổ, khí thế nhẹ nhàng xảo trá đâm thẳng vào, tên lính liền tắt thở ngã xuống về sau, búa ngàn gai nơi cao theo tay hắn vững vàng rơi trên mình, tình cảnh thì hiểu rồi đấy, chết thân thể không yên.


Thiên Khẩu nhẹ nhàng nhảy lên lùi về sau hạ xuống, tư thái phong khinh vân đạm xuất chúng tư thế hiên ngang địch mọi quân thù, khí độ bao la khó ai bì được, hắn lại nhẹ nhàng bước đi về phía trước.


Diễn tả thì dài, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, vô cùng nhanh chóng, ngay từ khi Tiểu Bái dứt tiếng thì tên kia đã chết rồi. Tình huống xảy ra bất ngờ, đám người rải rác nơi xa hoặc gần đó chưa đến trăm người chỉ vừa kịp dời mắt nhìn qua, một thi thể liền nằm đó và một người thanh niên ưu tú nhẹ nhàng lướt qua như không có chuyện gì xảy ra.


– Tập hợp, tất cả mau tập trung lại.


Tiểu Bái phá vỡ phút giây tĩnh lặng, hắn đứng dậy hét lên với đám người xung quanh, bọn người thuộc hạ rải rác nơi xa lấy lại tinh thần, thân thể khẽ run, hàn khí bao trùm tâm can, bọn người giật mình nhanh chóng thực hiện theo khẩu lệnh tập trung lại quanh Tiểu Bái.


Cả đám cùng nhìn về Thiên Khẩu với vẻ dè chừng, tay nắm chặt vũ khí, tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, đội hình dần được chỉnh lại hiển hiện ra uy phong của một đội quân chinh chiến bao năm, dù hiện tại còn chưa đến trăm người, thế nhưng khí chất hung thần ác sát vẫn còn đó, một mùi máu tanh nồng phất lên thoang thoảng trong không trung trận địa đã hình thành.


Thiên Khẩu đứng đối diện nhẹ nhàng mỉm cười hiền lành nhân hậu, làm một thủ thế xin chào, cúi người một chút cất lời.


– Chào các đồng bạn từ xa tới, mọi người đến đây làm loạn phá đi cái không gian làm việc của chúng ta, thử hỏi làm sao tháng này chúng ta có thể kiếm ăn đây.


– Người đến là kẻ nào, mau xưng danh.


– Ồ, các vị không biết ta là ai, mà cũng phải chắc nhận lệnh đến đây tiêu diệt một người gọi là Thiên Vương, nên cũng chẳng nhận ra ta là ai đâu nhỉ, để ta giới thiệu một cái.


Thiên Khẩu nở nụ cười phúc hậu, hắn không có vẻ gì là giác ngộ mình đang ở một tình thế nguy hiểm cả, điều đó cũng làm đám thuộc hạ ngạc nhiên thầm nghĩ.


Tên này là bạn hay là địch, phong cách nói chuyện này thật lạ lẫm.


Nếu là bạn thì tốt, hiện giờ quân ta đang trong tình thế khốn khó đây.


Nếu là địch thì giết chết không tha kẻ này không giữ được, công phu đó ta không dám chắc đánh bại hắn đâu.


Kẻ này…


Dòng suy nghĩ cứ lòng vòng luẩn quẩn quanh đó, không có gì mới mẻ cũng chả khác gì hơn nữa, cá nhân từng người bọn chúng nghĩ rằng, bản thân không thể nào đấu lại người trước mắt này, còn về trường hợp cùng nhau đánh thì không biết vì cũng chả có người nào nghĩ, bọn này đúng là một đám tranh công mà thôi, làm gì có cái gọi là tinh thần đồng đội, nếu không phải có một cái thiết luật chỉ làm theo lệnh chủ, thì bọn này ai có thể quản được, điều đó cũng cho thấy được cao tầng Hắc Cực không phải dạng vừa đâu.


Với lại trong tình thế nguy cấp như thế này, người người mệt mỏi, vết thương đầy rẫy dù không nặng lắm, nhưng cũng gây khó chịu không nhẹ, vào lúc như thế bọn chúng lại đặt niềm tin vào tổ chức sẽ cử thêm người đến viện trợ giải nguy, từ điều đó có thể cho thấy rằng, đám người này mặc dù là ô hợp tụ lại, nhưng lòng trung thành vẫn cứng không gãy, điều này là khó có được ở một tổ chức quy mô như thế, nói cách khác bọn chúng có chút ỷ lại vào tổ chức và Hắc Cực đã trở thành một nơi chiếm vị trí lớn trong lòng bọn hắn.


Không biết tổ chức này sẽ như nào, vốn dĩ từ trước đến giờ cũng chả ai rõ về nó, thu thập thông tin rải rác thì biết được một chút, bọn chúng không từ thủ đoạn cướp lấy Diệu Kỹ từ các danh gia vọng tộc, diệt sát dòng tộc Diệu Môn vô cùng máu lạnh và tàn ác, còn về những lĩnh vực phạm trù khác thì người đời không biết được. Ta cũng chả rõ ràng lắm, thôi vậy tùy cơ ứng biến đi, hai kẻ kia không ngu dốt như đám này.


Thiên Khẩu nhận thấy được những điều trên, hắn lưu ý hắc y nhân ốm nhôm Tiểu Bái và tên cao to lực lưỡng dùng song binh đao kiếm Tống đại nhân, thần sắc của Thiên Khẩu vẫn vậy rất bình thản cười đùa nhẹ hơi cất lời.


– Xin tự giới thiệu tại hạ là…


– Thiên Vương ngươi đến đây để tấu hài sao?


Lời con dứt, thì Tống đại nhân đi đến cắt ngang, với giọng điệu kìm nén cơn thịnh nộ như núi lửa chuẩn bị phun trào và thể hiện rõ ràng sự khinh bỉ với cách làm như thế của Thiên Khẩu.


Quá rõ ràng, đã là một cao thủ được cao tầng Hắc Cực thận trọng, ra lệnh tối cao diệt sát, vậy mà lại mặt dày sử dụng dăm ba chiêu trò mánh khoé cỏn con này làm rối loạn lòng dân, chẳng còn cái khí độ nào cao thủ lúc nãy làm kinh sợ lòng người. Tên họ Tống kia khinh bỉ là phải, không riêng hắn mà Tiểu Bái cũng vậy.


Tên này thật sự là Thiên Vương trong lời đồn, hiện thực quả thật khác biệt, tên này rõ ràng chỉ là một tên gian manh mà thôi, uổng công lúc nãy ta bái phục hắn như thế. Đúng là không nên tin lời truyền miệng mà.


Trước khi đến đây diệt sát Thiên Vương, không riêng gì Tiểu Bái và Tống đại nhân, ngay cả đám thuộc hạ, ít nhiều cũng biết qua vài lời truyền miệng cùng với tin đồn về người này. Thiên Vương được cho là kẻ nguy hiểm nhất Bách Vương, có Thiên Vương Bách Vương không bao giờ bại, một mình Thiên Vương đủ sức địch cả ngàn quân không chết, Thiên Vương tính tình ngay thẳng công tư phân minh việc nào ra việc nấy không trộn lẫn, là người quang minh lỗi lạc đầu đội trời không đạp đất,… Từ những thông tin như vậy, đám người đã một chút về Thiên Vương, nhưng gặp thật thì lại có vẻ hơi khác.


Nhờ lời nói đó của Tống thống lĩnh, đám thuộc hạ chợt liên kết lại toàn bộ câu chuyện, bọn chúng lần lượt giác ngộ nhíu mày nhìn kỹ lại người trước mặt.


Kẻ này thật sự là Thiên Vương…


– Ơ kìa…


Tống đại nhân bất ngờ chen ngang, kế hoạch của Thiên Khẩu đột ngột phá sản, làm hắn khó chịu vô cớ. Hắn vốn ý định dùng cách đơn giản nhất không phí sức lừa gạt một phen, mọi chuyện bài bản để đám này lui binh, mình thì nhân cơ hội chạy trốn, kế sách an toàn vạn năng, thế mà đời không dễ thế.


Tên này thật không có phép tắc gì cả, ta còn chưa nói xong đã cắt ngang rồi, chút nữa phải hành hạ hắn mới được, ít nhất cũng phải để ta xưng danh tạo ấn tượng một chút chứ, thật là…


– Không theo quy tắc gì cả.


Giọng hắn chợt lạnh xuống, khí thế của hắn bất ngờ thay đổi, từ cái khí độ hiền lành nhân hậu bỗng chợt trở nên lãnh khốc vô tình, đi kèm với đó là chút khí thịnh nộ không biết từ đâu ra.


Cả đám người rùng mình trước sự thay đổi bất ngờ đó của hắn, khí hậu xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo lạ thường, đến cả không khí cũng có vẻ đình trệ chẳng thể lưu thông, Tiểu Bái đôi chân run rẩy không thể đứng yên, còn Tống đại nhân vô ý nén một ngụm khí trong người, cảm giác khó chịu chẳng thể nào trút ra được.


Chỉ mới thay đổi khí chất một chút bầu không khí liền trở mình, như nộ long ngủ say chợt bị đánh thức, muôn loài rùng mình hoảng sợ cúi mình xưng thần, vài kẻ điên cuồng không hiểu phép tắc đâm đầu vào chỗ chết.


Trận Đấu Bắt Đầu!



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu