Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 43: Thực Lực


Tác giả: Thiên Bảo


Bầu không khí ngưng trệ, đám mây trắng xám che khuất bầu trời, để tia nắng của vầng thái dương không thể nào len lỏi, để tâm tình từng người nén xuống một ngụm khí nặng nề không giải thoát.


Tay cầm binh khí mắt trừng to, thần sắc hung tợn, khí thế ác sát, người người tâm tình chiến đấu sẵn sàng, Tiểu Bái thu mình về sau, Tống Đại Nhân bước lên một bước.


– Chiến!!!


Tiếng rống rung động đất trời, hồi chuông báo động một cuộc chiến nảy lửa bắt đầu, đoàn người cầm búa, giơ rìu, nâng đao, hạ kiếm, múa giáo, cầm côn,… Đủ mọi thể loại xông đến Thiên Khẩu.


– Giết!!!


Đồng thanh âm “Giết” vang dội, kẻ yếu nghe đến đã sợ mất mật, gục xuống đầu hàng, nhưng trước mặt một vương thì đó là điều vô bổ.


– Để ta xem các ngươi thế nào…


Chỉ thấy Thiên Khẩu không lùi mình mà tiến lên xông thẳng về trước, nhẹ nhàng lướt qua từng thân cao to, thân pháp huyền diệu, mỗi bước uyển chuyển không âm thanh, thân thể dẻo dai tránh né, khí thần ác sát không dính đến thân.


– Chỉ có vậy…


Khinh thường trần trụi, quá rõ ràng cả đoàn người dù không đến trăm nhưng cũng vài chục vậy mà lại không ai có thể đụng đến góc áo của Thiên Khẩu.


– Cho ngươi chết.


Rìu to hạ xuống khí lãng trầm trọng, âm chưa đến gió đã đến thân, tâm tình dâng hàn ý chốc lát thoáng qua, Thiên Khẩu lách mình nhìn như chậm chạp nhưng lại uyển chuyển đến mức không ngờ, quay người.


Phốc!


Đầu quyền đánh đến giữa ngực, nhẹ nhàng nhanh chóng cường nhu nội liễm một quyền sát phạt, kẻ cầm rìu cơ thể run rẩy ngã xuống, rìu to đè lên hạ bộ, hủy đi cậu nhỏ.


Người người ngơ ngác, chuyển biến bất ngờ, một đòn, thế mà chỉ một đòn, liền giết người dứt khoát đến thế. Đây là Vương không phải kẻ thường, dù trong nghịch cảnh khốn khó khôn cùng, bị người người bao vây loạn chém, cũng không thể nào để người đắc thủ, phản sát một quyền đủ hù vạn địch.


– Chiến!!!


Thống lĩnh lên tiếng đoàn người thức tỉnh, lấy lại tinh thần một bộ khí thế hung tợn, tay nắm chắc vũ khí, tiếp tục quần ẩu Thiên Khẩu, chặn mọi đường lui, vận lực tấn công ra đòn trí mạng.


– Chết đi…


– Thiên Vương khỉ gì…


– Đấu với bọn ta ngươi chỉ có thể chết…


Tràng âm thanh khiêu khích ngạo mạng vang to, làm chấn động sĩ khí tinh thần toàn quân, kẻ nào kẻ náy như hít phải thuốc cấm, cảm xúc thăng hoa, máu sôi sùng sục, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc điên cuồng nhao nhao tấn công.


Keng keng… Rầm… Đùng…


Kiếm chạm kiếm, đao chạm đao, rìu tấn búa, búa phun rai quơ loạn khắp nơi, đoàn quân không phân địch ta thấy người liền chém chúng hoàn toàn hoá điên, nhưng cũng vì như thế mà Thiên Khẩu khó lòng uyển chuyển như trước.


Đôi mi khẽ nhíu, sóng gió ập đến, Thiên khẩu cúi người về trước, chân phải dựa thế chuyển mình đạp ra sau, nhát kiếm trên cao quét ngang không trúng đối tượng, tiếp tục nương thế xoay vòng, thân thể lắc lư, té ngã miệng sùi bọt, tắt thở.


Nơi ngực áo vải rách nát, in ấn một dấu giày to đỏ bừng đến mức thâm tím, lại một cước như một quyền oanh sát quân thù, không cơ hội sống cho kẻ địch.


Đao đến, Rìu ngang, Búa hạ xuống, phi đao từ nơi xa phóng đến. Tứ khí nhân cơ hội Thiên Khẩu xuất chiêu đối tháng kẻ khác hùng hồn xông đến, chặn mọi lối lui, khí thế sắc bén truyền tới, tay chân Thiên Khẩu bỗng nhiên run rẩy.


Sợ mà run ư? Không phải, chú ý kĩ không khí xung quanh bỗng ngừng trệ, thời gian như ngừng lại, nhịp thở của hắn chợt thay đổi, từng quyền từng cước loạn xạ phóng ra, đánh vào gốc mù thẳng tiến mà đến nơi trí mạng.


Phốc! Phốc! Phốc!!!


Rầm!


Ba tên gần nhất mất thế đột ngột, cơ thể cứng đơ ngã mình xuống đất, đao búa may mắn không dính đến thân, phi đao phóng đến trúng mặt rìu phản về nhanh chóng cắm thẳng vào tim kẻ phóng.


Mắt hắn trừng to không thể tin được, tia máu dần lắng xuống, hắn thở nhẹ chết ngay tức khắc, hiển nhiên chết không nhắm mắt, quá đột ngột rồi.


Số lượng nhanh chóng suy giảm từ vài chục gần trăm, bây giờ còn chưa đến ba mươi, thây nằm đầy đất, búa rìu đao kiếm để loạn khắp nơi, người ngu đánh trận không quan sát đạp trúng té ngã là chuyện bình thường, những kẻ điên cuồng xông pha đứng lên đánh tiếp xui xẻo gặp đinh tặc thương thế đầy mình.


Không nghĩ đến những kẻ này vì giết ta, lại sử dụng đến thủ đoạn tàn độc như vậy, không ngần ngại hi sinh quân mình kiềm chế ta.


Thủ đoạn tàn độc? Đúng, bọn người này đã sử dụng thủ đoạn hiểm ác mới có thể khiến cho Thiên Vương lâm vào cảnh chiến liên tiếp, không kịp thở nói chi là suy nghĩ, khi quân ít dần hắn cũng có thể nghĩ ngợi một chút.


– Huyết Cuồng Phấn vốn là loại cực độc, kẻ hít vào tâm thần điên cuồng không phân địch ta cứ đánh, cứ chém đến khi kiệt sức tắt hơi thì thôi, phấn này là do ngươi tán.


Vẫn trong chiến loạn, Thiên Khẩu nghiêng đầu về Tiểu Bái, thấy hắn núp sau Tống Đại Nhân mỉm cười nhìn mình, Khẩu không khỏi sinh ra lòng chán ghét mãnh liệt.


– Quả không hổ danh là Thiên Vương, chiến loạn như thế, vậy mà ngươi cũng không trúng Huyết Cuồng Phấn, có bí quyết gì không nói ta nghe đi.


Tiểu Bái đi ra mỉm cười nói chuyện, có chút giễu cợt, nhưng trong nội tâm thì ngược lại, thầm kinh sợ, hãi hùng, khiếp vía.


Kẻ này, thế nào mà lại không trúng Huyết Cuồng Phấn, rõ ràng loại phấn này đã bị ra rải rác trong không khí, mượn nhờ sức gió phân tán khắp nơi, người nào hít vào sẽ hoá điên làm loạn, cả quân đoàn đều đã như thế, nhưng hắn một dấu hiệu trúng độc cũng không vậy là thế nào?


Thiên Khẩu khinh bỉ nhìn hắn, không quan tâm tay xuất quyền đánh thẳng đối diện một tên nữa cứ thế mà ra đi. Mỗi quyền rất thẳng trọng tâm cứ nhắm nơi trí mạng mà hạ đòn, đoàn quân dính độc phấn, Khẩu lại không cũng là vì có liên quan đến quyền thế này.


– Hừ, kẻ thân là một thủ lĩnh, vậy mà có thể đứng đó trơ mắt nhìn thuộc hạ mình chết đi mà không làm gì, ngươi xứng đáng làm một thủ lĩnh sao?


– Thiên Vương, ta cầm quân thế nào là chuyện của ta không phiền ngươi nhọc lòng.


Tống đại nhân nhíu mày cười nhẹ, đôi tay vẫn nắm chặt song binh, vẫn chưa hề có ý xuất thủ, cứ tiếp tục đứng đó quan sát thế cục, thân sắc lạnh băng vô tình.


– Với lại, chúng có thể hi sinh kiềm chế ngươi đó là một vinh hạnh, sao ta có thể ác độc đến mức cướp đi vinh hạnh này của bọn hắn chứ, ha ha ha Thiên Vương ngươi cứ chơi tiếp đi, ta muốn xem ngươi còn bao nhiêu dư lực đấu với ta.


– Súc sinh, kẻ coi mạng người như cỏ rác như ngươi sớm ngày cũng sẽ bị Thiên Lôi trừ khử.


Tống đại nhân không quan tâm vẫn đứng đó quan sát, Tiểu Bái bên cạnh cười cười giống như Thiên Vương trước mặt hắn chỉ là một tên hề, còn Thiên Khẩu giờ khắc này đã triển khai chế độ nhanh chóng tiêu diệt quân thù.


Đám hắc cực này thật tàn nhẫn, sớm cũng có một ngày ta diệt các ngươi.


Hắn nghĩ đám người này tàn nhẫn, nhưng Khẩu không nghĩ đến chính hắn cũng ra tay tàn nhẫn không kém, quyền nào cước nấy một đòn duy nhất liền oanh sát người, kẻ chết không máu ghê rợn mà tắt thở chấm dứt đời mình.


Thây nằm đất cảm nhận lạnh lẽo cửu u, sắc mặt thần thái từng tên một điên cuồng, một điều khắc cốt ghi tâm dưới tràng cảnh này không có một thây nào chết nhắm mắt cả, đều trừng mắt mà nhìn với vẻ không tin được.


Phốc! Phốc!


Song quyền lại đến tiếp thêm thây mở mắt nhìn trời mà ngã, máu không chảy khí huyết dừng lưu lấy cảnh tượng tắt thở mà chết, cảnh tượng thật mỹ lệ không máu me hung tợn nhưng lại thanh nhàn thoát tục, nhìn đám người giống như những kẻ mệt mỏi lười biếng nằm ngắm trời hưởng nhân sinh.


Vũ khí hung binh đầy đất, như tăng thêm hào quang tráng lệ cho cảnh tượng này.


– Thiên Vương quả nhiên không như lời đồn, hắn thật mạnh, thống lĩnh có bao nhiêu thành nắm chắc đánh bại người này.


Quan sát tràng cảnh chiến đấu, thây đầy đất mỹ lệ không máu me, Tiểu Bái thầm kính sợ, bất chợt dâng lên lo lắng bèn hỏi thăm một tiếng.


– Mười thành.


Tống Đại Nhân dứt khoát trả lời, ánh mắt kiên định, tay nắm chặt chui đao nhẹ nhàng nâng kiếm, khí thế dần thay đổi, hắn giờ khắc này đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu sẵn sàng, vì không lâu nữa Thiên Khẩu liền xong.


Câu trả lời của tên Thống Lĩnh này quả thật là không biết lượng sức mình, nếu có thực lực tương ứng thì cũng không phải có vấn đề gì, nhưng tràng cảnh chiến đấu kia, hắn chưa ra sân liền thấy được, Thiên Khẩu mạnh đến cỡ nào rồi, hắn còn không chắc mình có làm được như thế không mà đã trả lời như vậy, đúng là gây tức chết người mà. Nên nhớ Thiên Vương là kẻ mà cao tầng Hắc Cực thận trọng hạ lệnh diệt sát, vị Cửu Xà Chân Nhân kia còn có vẻ hận tên này đến thấu xương, một người có thể xưng là Chân Nhân mà lại hận một kẻ xưng Vương như vậy, liền thấy được giá trị của Thiên Khẩu không phải tầm thường. Vì như thế nên đừng bao giờ dùng ánh mắt cỏn con kia phán xét Thiên Vương, kẻ ngạo mạn thường không có kết cục đẹp, lời này không sai đâu.


Tiểu Bái nghe vậy, thầm gật đầu, nhưng ánh mắt liếc nhìn trận thế thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ sau khi Tống đại nhân dứt lời.


Nói không biết ngượng, Thiên Vương kẻ này thật mạnh, dù mình quen biết với tên thống lĩnh này cũng không nhiều cho lắm, nhưng mình khá chắc hắn không phải đối thủ của Thiên Vương, nếu thật hắn có thực lực, thì tổ chức cũng không phải phái đến nhiều người đến vậy.


Như suy nghĩ của hắn, tên này gia nhập quân đoàn không bao lâu, nhưng trải qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, hắn cũng hiểu được ít điều, hắn hoàn toàn cho rằng vị thống lĩnh này của mình không đủ sức đánh bại Thiên Vương, nhưng đó chỉ là trong lòng, ngoài mặt hắn không biểu hiện như vậy mà vẫn cười cười lên tiếng.


– Thống lĩnh đã tự tin như vậy rồi thì huynh đệ chết không uổng phí, thuộc hạ cũng yên tâm hơn, thôi thì sân đấu nhường lại cho ngài vậy.


Dứt lời, Tiếu Bái lùi về sau vài bước, gương mặt vẫn tươi cười thoải mái nhìn như bình thường, nhưng Tống đại nhân nhìn vào thì nhíu mày thầm nghĩ.


Gương mặt tên này thật đáng ghét, nếu không phải ngại thân phận của ngươi có chút đặc biệt thì ta sớm đã xử đẹp người rồi…


Phốc!


Leng keng leng keng…


Rầm!


Tên lính điên cuồng cuối cùng ngã xuống, vũ khí nơi tay trầm trọng nặng nề rơi lên đống vũ khí loạn xạ trên đất, Thiên Khẩu phong vân khinh đạm đứng giữa bầy thây thi thể mở mắt trừng to, cơn gió thoảng thổi qua làm tung bay viền áo trắng, tư thế hiên ngang kiên cường anh dũng chống lại mọi quân thù, khí thế oanh tạc lòng người khó lòng địch nổi.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu