Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 47: Độc Phát


Tác giả: Thiên Bảo


– Hửm?


Vân Thanh lướt đi nhanh như gió thổi, qua từng hàng cây, lượn vài con đường, cuối cùng cô cũng đến được gần vị trí của làng Cú Đàng.


Vừa đến nơi, Vân Thanh đã phát hiện nhiều điểm đen kì lạ, sau khi lại gần quan sát, cô đã phát hiện đó có vẻ như là những tên thuộc hạ của Hắc Cực, bên thân chúng còn có cung và tiễn rải rác rời rạc như là bị rơi ra, lòng sinh hiếu kì, Thanh tiến sâu một chút, rồi dừng lại tại một nơi, xung quanh toàn là những thân ảnh áo đen kín mít, nằm la liệt và hay run rẩy


Những người này bị sao thế nhỉ, trúng độc à.


Thanh lại gần một tên gần đó, khí định thần nhàn nít thở, với quy mô cả một đàn trúng độc dạng này, thì chỉ có khả năng là độc phát tán trong không khí tạo nên mà thôi, cho nên nàng đã quyết định nín thở, vì không biết độc đã tan hết chưa.


Nhẹ nhàng đưa tay vén lên tấm mạn màu đen che mặt, nhìn vào gương mặt đó mà Vân Thanh cũng phải kinh ngạc rồi khiếp sợ.


– Đây là…


Nàng cũng không biết nên gọi đây là gì, sở dĩ nàng sợ không phải là vì gương mặt tên đó biến dạng trông xấu xí thế nào, mà là nàng kinh sợ trước thực lực thủ đoạn tàn nhẫn của người hạ độc, có thể làm một đoàn người ngất nhanh thế.


Trên mặt người kia, giờ đây ngập tràn sự thống khổ tột cùng, mồ hôi chảy nhể nhãi, thân thể run nhẹ theo mức độ tăng dần, như gặp chuyện gì đó kinh khủng lắm hắn phun máu một cái rồi tắt thở, nhưng dù vậy thân thể vẫn cứ run run, người nhìn người sợ.


Nhưng Vân Thanh vẫn rất bình thản, rất nhanh xung quanh nàng liền có vài cái thi thể đột ngột co giật mạnh rồi phun máu tắt thở, kẻ nào vẫn còn tấm mạn che mặt thì máu không chảy ra ngoài, chẳng khác gì đang ngủ gật một giấc thật sâu cả.


Vân Thanh đã đến nhưng nơi đây vẫn còn chút sương độc nhẹ, nàng vẫn rất cẩn thận không dám manh động gây nên hệ quả không đâu, trong lòng nàng vẫn đang vô cùng thắc mắc một điều.


Rốt cuộc là người nào đã hạ độc, chẳng lẽ là vì thiếu gia đó sao?


Nghi hoặc thì nghi hoặc, vẫn mong nàng có thể nhanh chóng đến chổ Thiên Khẩu mau một chút, vì tình trạng giờ đây của hắn cũng không tốt hơn chút nào.


Vẫn tại nơi chiến trường kia, Thiên Khẩu tư thái hiên ngang phong vân khinh đạm đứng giữa bầy thi thể, thần sắc lạnh nhạt nhìn lấy hai người Tiếu Bái và họ Tống yếu ớt nằm dưới đất.


Hừ tên này dám khinh thường ta.


Nhận thấy ánh mắt và điệu cười khẽ trước đó của Thiên Khẩu, Tiểu Bái liền nhận định rằng người này dám khinh thường hắn, và dường như có vẻ không quan tâm lời nói lúc nãy của hắn như thế nào, điều đó làm cho Bái rất tức giận.


– Hừ, Thiên Vương, ta cũng không tin ngươi không dính phải Lục Hoang Phấn, có thể giờ này độc vẫn chưa phát tác mạnh, nhưng chỉ chờ một chút nữa, người sẽ quỳ xuống trước mặt ta xin thuốc giải thôi. Ha ha ha…


Hắn cười lớn, cười to làm như sợ rằng thiên hạ này không ai nghe được lời hắn vậy, tên thống lĩnh họ Tống nằm kế bên cũng rất khó chịu với tên này, nhưng dù vậy hắn vẫn tin rằng lời của tên Bái kia nói không sai.


Tên Thiên Vương chắc hẳn đã trúng độc, nếu không, binh thường thì sao không nhanh chóng tiêu diệt hai người bọn ta để trừ mầm hoạ. Xem ra tên này đang rất là kháng cự đây.


Tống thống lĩnh ánh mắt có chút ý cười, vẻ lãnh khốc trên gương mặt hắn, cộng thêm nụ cười lạnh yếu ớt, không những không làm hắn mất đi khí thế, mà còn làm tăng thêm vẻ âm u, quỷ dị.


– Ta cũng thật muốn xem ngươi chỗng đỡ được đến bao giờ. Thiên Vương.


– Hừ, chống đỡ đến mức không để các ngươi thất vọng đâu, yên tâm đi.


Thiên Khẩu cười nhẹ cất lời, nếu chuyện bại lộ hắn cũng mặt dày diễn thêm làm gì cho mệt, vì giờ hắn cũng đã không còn hứng nữa rồi.


Tên ốm nhách kia, xem ra cũng không phải là dốt lắm, ít ra vẫn còn nghỉ được đến vậy, chỉ có điều hắn quá ngạo mạn rồi, với tính cách như vậy, không lâu nữa hắn liền chết thôi. Còn tên họ Tống kia thì, giờ này chắc đã yếu lắm rồi, không đủ sức để gây thêm trò trống gì cả.


Thiên Khẩu lại có thêm nhận định mới dành cho Tiểu Bái, lúc đầu mới nghe tên này nói về cái truyền thuyết gì kia, thì Khẩu liền cho rằng tên này miệng còn hôi sữa không hiểu sự đời, nhưng ít ra giờ khắc này, não của Bái vẫn còn xài được một chút, còn cái truyền thuyết kia đương nhiên là chuyện xàm rồi.


À mà, cũng không phải là chuyện xàm, nếu là tên kia, không chừng hắn thật Bách Độc Bất Xâm, lâu rồi không gặp hắn, không biết giờ hắn thế nào.


Bất chợt Khẩu lại nghĩ đến một bóng hình, có vẻ hình như là nam, quan hệ của hai người cũng khá tốt, vì trong hồi ức mà hắn nhớ đến là khung cảnh hai bên ngồi uống trà trò chuyện.


– Cơ Khất, bao lâu rồi ngươi mới đến trò chuyện với ta đây.


– Cũng khá lâu rồi, từ lần đầu gặp nhau đến lần hai gặp lại này cũng chừng vài năm rồi ấy chứ.


– Ngươi đến gặp ta có chuyện gì không?


– Không hẳn, tán gẫu đi.





Thủ phủ rộng lớn, trang viên thanh nhã, bàn đá thanh tịnh một ván cờ diễn ra, thư sinh lục nhạt nâng ấm trà rót cho bên, mỗi người một chén cùng yên tĩnh đánh cờ.


– Hừ, không nghĩ Hoang Lục Phấn này lại khiến cho ta nhớ đến vài câu chuyện cũ.


Thiên Khẩu hừ lạnh nhẹ một tiếng, tâm tình của hắn đã trở lại như thường không còn chút gì là hồi ức đáng nhớ mong chờ tụ về cả.


Người ta thường nói, khi người đã cận kề cái chết thường sẽ nhớ về đám chuyện cũ, hồi ức quý giá thân thương. Vậy giờ đây Khẩu đang nhớ về hồi ức cùng với người bằng hữu cũ liệu hắn có chết hay không?


Thiên Vương này, chắc hẳn sẽ dùng chiến lược câu giờ, ta nhất định sẽ không để hắn toại nguyện.


Chợt thấy được nét mặt có chút thay đổi của Thiên Khẩu, Tiểu Bái cười lạnh nghĩ ngợi rồi ra vẻ tiếc nuối nói một câu.


– Thôi ngươi đừng lãng phí sức lực vô ích nữa, tìm cách giải độc này vốn đã là điều hoang tưởng rồi, Hoang Lục Phấn này một khi đã dính phải nếu không có thuốc giải của ta thì không thể giải được đâu.


Không xong rồi, vốn Thiên Khẩu sử dụng Vân Độ Tâm Kỹ, khí chất và chân diện của hắn luôn đổi thay, vốn ý đồ không để kẻ thù đón được tâm tình của hắn, nhưng giờ đây thì thế nào ngay cả Tiểu Bái cũng phát hiện ra sự thay đổi nhẹ của hắn.


Rõ ràng trong lúc vô tri vô giác, Thiên Khấu đang mất dần cái tâm thế sử dụng Diệu Kỹ kháng địch.


– Hừ, ngươi quá xem thường ta rồi, độc này của người chỉ như kiến cắn mà thôi, ta không rảnh hơi đâu tìm cách giải độc chi cho mệt, chỉ cần bắt lấy ngươi là có thuốc giải rồi mà.


Quả nhiên sau khi nghe lời nói mang tính khiêu khích của Tiểu Bái, Khẩu cũng liền nhận ra vấn đề của mình, trong lúc bất giác chỉnh bản thân hắn cũng không có cảm nhận gì rằng Diệu Kỹ đang yếu đi.


Chết tiệt, loại Hoang Lục Phấn này lại khiến ta mất đi cảm giác với bản thân mình.


Thiên Khẩu có chút khó chịu, cũng có loại xúc cảm sôi máu sùng sục muốn xông lên đập tên kia một trận, càng nhìn Tiểu Bái hắn lại càng cảm thấy đáng ghét khộng chịu nỗi, đến mức con ngươi của hắn cũng hiện lên vết lằng đỏ dày đặc, giờ đây hắn giống như là một con dã thú chất chứa biết bao niềm phẫn nộ chuẩn bị bộc phát.


Ha ha ha, Hoang Lục Phấn phát tác rồi, ta biết lắm mà, ngươi không thể cầm cự lâu hơn nữa đâu. Thiên Vương cũng chỉ là người thường mà thôi.


Nhận thấy được sự thay đổi từ khí chất, thân sắc và nhịp thở dồn dập của Thiên Khẩu, Tiểu Bái liền khẳng định rằng độc trong người Khẩu đã phát tác, trong lòng hắn mừng to cười lớn, sau một lúc ánh mắt của hắn liền trở nên lạnh lẽo, âm u, hiểm độc.


– Hoang Lục Phấn đã phát tác, ngươi không thể cầm cự lâu nữa đâu Thiên Vương à.


Nghe Tiều Bái bên mình nói vậy, tên họ Tống cũng gồng thân ngồi dậy, thấy được tình trạng giờ đây của Thiên Khẩu, hắn kinh ngạc một lát, trong lòng lại càng thâm phục ngưỡng mộ Hoang Lục Phấn của tổ chức mình.


Quả là Hoang Lục Phấn, Độc Kỹ Tuyệt Môn của Hắc Cực ta, ngay cả một kẻ như Thiên Vương cũng có thể độc được, với tình trạng giờ khắc này của hắn, không lâu nữa thôi hắn sẽ hoá điên rồi chết, ha ha.


Cũng như Tiểu Bái, biết được Khầu đã trúng độc, bộ mặt khinh thường liền thể hiện rõ, treo theo một nụ cười lạnh hắn cất lời.


– Hay cho cái danh xưng Thiên Vương, hoá ra ngươi cũng chẳng khác gì phàm phu tục tử bọn ta, tưởng mạnh một chút là có thể nắm trọn thiên hạ trong tay à. Hừ ngươi sớm chết thôi.


Nói ra được lời đó, có thể thấy được tên họ Tống này cuối cùng cũng công nhận Thiên Khẩu mạnh hơn hẳn, lời đã nói là mạnh một chút, nhưng trong tâm hắn liền biết rõ Thiên Khẩu lại mạnh hơn bản thân rất nhiều, mặt khác tên này lại có chút sợ Thiên Vương nữa ấy chứ.


Nhưng với tình trạng hiện tại của Thiên Khẩu, cùng với lòng tin Hoang Lục Phấn Tuyệt Môn Độc Kỹ của Hắc Cực, dưới ánh nhìn của bọn hắn, tên Thiên Vương này sẽ sớm chết thôi.


Chỉ cần nhiêu đó thông tin, hai người Tiểu Bái và họ Tống đều đã vui đủ rồi, từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ, bọn họ luôn ở thế hạ phong, dù quân lực mạnh người đông, nhưng chẳng mấy chốc liền tan rã không còn mảnh giáp, mà Thiên Vương kia vẫn còn có vẻ thong dong thoải mái đấu với hắn, làm hai người bọn họ đã phải rùng mình chịu đựng áp lực rất lớn.


Ha ha, nhưng mà giờ đây vị Thiên Vương phút giây trước vô hình trở thành bóng ma tâm lý của bọn hắn kia, lại vô tình trúng độc, vô thức độc phát mà hành hạ bản thân, điều này liền làm chúng hả giận vui vẻ.


Thiên Vương ngươi chết được rồi!


Hai người cùng một ý nghĩ, một giọng điệu, cùng một sự khinh thường ngạo mạn nhất thế gian.


Nhưng chuyện đời dễ vậy sao?



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu