Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 53: Một Gia Đình


Tác giả: Thiên Bảo


Trong cánh rừng u ám, giờ đây đã bớt phần nào đi sự đen tối u mê dường như là do bầy quạ đen không còn ngừng ở đây trú ngụ nữa, nên đây đã phần nào sáng sủa hơn lúc trước.


Nơi địa bàn trước kia Thiên Khẩu dùng để làm ăn nơi hành nghề một thấy bói, giờ đây vẫn đang ngồi lấy năm người, mặc phục sức khác nhau, hai nữ và ba nam, điểm chung duy nhất của họ có thể đều là anh tuấn tiêu sái xinh đẹp rạng ngời.


Bọn họ không phải là ai khác chính là nhóm người Bách Thú Dạ Hành đã bại dưới tay Thiên Khẩu rồi bị bắt nhốt, một người trong đó là cố nhân của Khẩu, cho nên được thiên vị một chút, sau khi được nhờ vả người kia cũng liền đi cứu đồng bọn của mình.


Người ấy không phải là ai khác chính là cô nàng Ưu Gia mang tên Ưu Tú, người lúc còn nhỏ được Thiên Khẩu cứu giúp, và mang lòng thầm kí yêu hắn ở hiện tại.


Cô nàng Ưu Tú này phải nói là rất xinh đẹp, thân cao ráo phong tình, làn da trắng mịn, mái tóc đen tuyền, và tấm lưng lạnh lùng không những không làm nàng mất thế mà còn làm nên khí chất trang nghiêm của nàng hoà huyện vào nó là một bộ đồ bó sát màu đen tạo thêm sự quyến rũ lưu luyến ánh nhìn.


Hiện giờ nàng đang ngồi ngay ngắn chăm chú lắng nghe đại ca của mình thuật giải lại về quá khứ của hắn.


Từ khi Thanh Lâm khai đao kể về quá khứ của mình hàn gắn lại vết nứt vỡ trên ly, tình nghĩa trên bao năm trên bờ vực tan rã, bởi những bức tượng và sự lừa dối không thật thà của người người ở đây.


Ai cũng có quá khứ riêng và không phải ai cũng có dũng cảm nói lên những chuyện xưa cũ của mình, đối với một số người đó là một bí mật mà rất có thể sẽ cùng người đó cùng chôn xuống mồ không tiết lộ cho ai.


Bách Thú Dạ Hành người người ở đây đều có bí mật về quá khứ của mình, không ai hỏi không ai tò mò, rất tự do tự tại, nhưng một khi chuyện vỡ lẻ mọi nghi vấn phất lên, lòng sinh nghi ngờ, vô thức tạo nên những bức tượng ngăn cách tình nghĩa.


Không hiểu gì về nhau, chỉ biết hiện tại có thể là đủ rồi. Đó khi mối quan hệ này này ai ai cũng thật tâm mà lòng không có tâm tư khác. Nhưng điều này khó nói trước được, ai rồi cũng hai mặt, một mặt hiện lên sự thanh bình nằm ngoài sáng, thế ở một mặt khác nằm trong bóng tối đều là những gì ngược lại mà họ thể hiện ra bên ngoài.


Thanh Lâm ở đây cũng vậy, tưởng rằng là người lập nên băng nhóm này, thủ lĩnh của Bách Thú Dạ Hành nhưng hoá ra cũng chỉ là đầy tớ của người ta.


Người này vận thanh bào tuổi tác không lớn chừng cũng tầm hai lăm, hai sáu, gương mặt thành thục nhưng vẫn là một mỹ nam, thân hình khôi ngô to hơn người khác một chút đó là vì nội công một thân võ học của người này cũng không kém.


Giờ Thanh Lâm với ánh mắt đau thương, giọng điệu chua chát liên miên không dứt thuật lại chuyện cũ của mình.


Mà Lâm ngồi đối diện chính là bốn vị đệ đệ muội muội của mình, bọn họ đều chăm chú lắng nghe những gì mà Lâm kể, có một hai người cũng không thể kiềm nỗi nước mắt mà tuôn ra, bọn họ không ngờ rằng vị đại ca của mình ngày thường trầm tĩnh, thanh nhàn, ít nói nhưng lại rất hoà đồng không ngờ lại trải qua những chuyện đau thương như thế.


Vật còn người mất, nhà mất thân lưu lạc bốn phương, một thân vượt qua gian khó cùng người cưu mang luyện nên thành tài, vốn định tâm ý trả thụ nhưng ký ức không rõ mơ hồ, không biết cừu nhân là ai, đi loạn chốn giang hồ, đánh bậy đánh bạ dường như mất phương hướng, một lần bị truy sát gần như là chết lại được một vị Vương Giả đi ngang qua cứu giúp, thu làm thuộc hạ, vốn vẫn còn không cam tâm, nhưng làm việc dần dần liền thành trung tâm, sau rồi nhận lệnh ra chốn giang hồ thẩm tra vì quy mô và thời hạn quá lớn lại dài, bất đắc dĩ lập nên bang nhóm hàng tháng liền phải gửi tin báo về.


– Dù vậy, tình nghĩ mà ta cùng các vị lập nên đều là thật, nhiều lần sinh tử tranh đấu sát cánh, nhiều lần bệnh tật nguy nan cùng nhau kiếm thuốc giải cứu…


– Đây là toàn bộ những gì mà ta muốn kể cho mọi người nghe, nếu bây giờ nếu có ai mong muốn rời khỏi ta cũng không cản vì ban đầu chính là do ta sai.


Thanh Lâm dứt lời thở dài một cái, rồi chăm chăm liếc mắt nhìn bốn người bọn họ chờ đợi câu trả lời, kể ra mọi chuyện Lâm tâm tình có chút dịu nhẹ, nhưng vẫn còn vài vật nặng trĩu đè ép cõi lòng khó nói thành lời, trong lòng thầm tự nhủ.


Tình nghĩa bao năm này có lẽ phải chấm dứt rồi…


– Oa oa oa, không ngờ đại ca lại trải qua những chuyện như thế.



Vốn dĩ bầu không khí trầm lặng có chút ngột ngạt, một tiếng khóc nức nở vang lên làm mọi người chú ý. Người phát ra tiếng khóc này chính là em út của nhóm, cô nàng Yên Nhi thanh thuần vận tử sắc áo bào xinh xắn không kém Ưu Tú.


Ưu Tú đẹp về thái độ lạnh băng dáng người phong tình cử chỉ lưu luyến mê hônw còn về Yên Nhi nàng lại đơn thuần tính nết vẫn còn non nớt rất là dễ thương.


Từ lúc nghe Thanh Lâm kể những chuyện đau thương của mình thì nàng đã bắt đầu khóc rồi, nức nở dựa vào Ưu Tú mà khóc, không dám lớn tiếng vì sợ cắt ngang câu chuyện của đại ca, giờ thì người đã hết lời nàng cũng liền bày tỏ lòng mình.


– Không ngờ đại ca lại trải qua nhiều chuyện buồn như vậy, thế mà muội vẫn còn ích kỉ trách đại ca này kia. Muội, muội xin lỗi.


– Yên muội cũng nói thế rồi, đệ cũng thật thổ thẹn vì đã trách lầm đại ca, như theo huynh nói huynh làm thuộc hạ người kia là vì ân phải trả đó là hành động quân tử, đệ lại đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, đệ thật xin lỗi.


Vị thanh niên vận đồ sát thủ bó sát, thân hình khá gầy ốm nhôm, đứng dậy cúi đầu làm một lễ xin lỗi với vị đại ca của mình, người này không ai khác chính là Huỳnh Cẩn tứ đệ của nhóm.


– Ta cũng xin lỗi đại ca, với lại chuyện rời đi mong sau này đại ca cũng đừng nói nữa, chúng ta vốn là người một nhà, sau lại rời bỏ người thân mà một mình du ngoạn được chứ còn gì hay ho nữa.


Tiến Thán vị tam đệ thanh niên vận tang bào, cất tiếng thành thục xin lỗi, rồi lại mỉm cười nói lời lời thân thương, làm lòng ai ở đây cũng dâng lên ấm áp vạn phần.


Mọi người mỉm cười, Ưu Tú thầy vậy cũng không thể kiềm được nỗi lòng lên tiếng, nếu là lúc trước trong những lúc như này mà nghe giọng điệu lạnh băng của nàng thì thật là mất hứng, nhưng từ khi vô khu rừng này gặp Thiên Khẩu, nàng đã dần thay đổi rồi.


– Đúng vậy, mọi người nói không sai, ai trong chúng ta đều có nỗi khổ riêng mà, không thể lấy bản thân mình mà đi so sánh rồi bắt bẻ người kia.


– Chuyện của đại ca muội có thể hiểu được mà, dù sao chúng ta cảnh ngộ gần như giống nhau người mất nhà tan, với lại muội cũng sẽ không rời khỏi nhóm đâu, trong khoảng thời gian ở cùng mọi người muội rất hạnh phúc.


Ưu Tú chân thành thực tâm nói, mọi người nghe xong có chút ngỡ ngàng, đây là lần thứ hai mọi người có thể nghe được giọng điệu ấm áp chân tình kia của nàng.


Lần đầu là khi giải oan cho Thiên Khẩu nàng dường như bị cảm xúc tha hoá dùng giọng điệu rất cảm tình, lần này nàng lại dùng giọng điệu ấm áp như thế nữa, chính thực đây chính là tâm tình chân của nàng không hề có chút giả dối nào.


Yên Nhi mở đầu trước nắm lấy tay của Ưu Tú, rồi lại giơ ra nắm lấy tay của Huỳnh Cẩn, nàng cười cười, mọi người liếc mắt liền hiểu ý, Cẩn với choàng vai lên Tiên Thán cười tươi hiểu ý cũng choàng lại, bọn họ đều đứng dậy cùng đưa tay của mình về Thanh Lâm đang ngỡ ngàng ở đó trông ngóng.


– Đại ca chúng ta cùng là một gia đình phải không?


Hầu như cả bọn đều đồng thanh nói, rồi nhìn nhau mà cười, nụ cười đầy chân ái.


– Đúng vậy, chúng ta là một gia đình.


Thanh Lâm mỉm cười đứng dậy, nắm lấy tay mọi người thật chắc chắn, rồi cả bọn cùng cười, cười thật to, tình nghĩa huynh đệ của bọn họ lại càng bền vững hơn xưa rồi.


Tin rằng họ vẫn mãi là một gia đình hạnh phúc như thế…


Am bla… Am bla…


Tiếng Sáo của Thiên Khẩu làm bọn họ chợt tỉnh ngẩn ngơ vô thức chú tâm lắng nghe, nói thật giai điệu này rất hay, một lát sau họ nhận thấy rằng khắp nơi trong khu rừng cùng lúc bay lên rất nhiều quạ đen khiến họ cũng có chút rùng mình.


– Đó là?


Huỳnh Cẩn không kiềm được hỏi, nhưng không đợi hắn hỏi xong, hay mọi người cùng nhau trả lời, thì ở một bên Ưu Tú không ngừng lắc lắc cái đầu, đánh một cái vào trán rồi luôn miệng lẩm nhẩm.


– Thôi chết, sao mình lại quên vụ này kia chứ, thôi… Thôi, tiêu rồi…


Yên Nhi đứng gần Ưu Tú nhất, thắc mắc thần sắc lo lắng quay qua hỏi, vừa nói vừa nhìn lướt mọi người.


– Nhị tỷ có chuyện gì vậy, tỷ biết mấy con quạ đen kia sao, tỷ đang làm mọi người lo lắng kia kìa, chúng ta là một gia đình mà, tỷ có chuyện khó khăn cứ nói đi mọi người cùng nhau giải quyết.


Nghe thế mọi người đều gật đầu, Ưu Tú cảm thấy ấm áp, đang cất giải nghi hoặc cho mọi người thì Thanh Lam cắt ngang, rối tiếp là Tiến Thán đến Huỳnh Cẩn.


– À, chuyện…


– Đúng đấy, Yên Nhi nói không sai, nhị muội có gì khó khăn cứ nói ra đi, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực có thể giải quyết hết tất cả mà.


– Đúng vậy đấy nhị tỷ, đại ca nói không sai gì cả, dân gian chúng ta còn có câu một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà, thế nên tỷ thẳng thắn, đệ sẽ tận lực hết mình vì tỷ.


– Cái gì mà chỉ có mình người, chúng ta đều vậy mà, yên tâm đi nhị tỷ.


Huỳnh Cẩn chặt ngang ý đồ của Tiến Thán làm hai bên bắt đầu dâng lên mồi lửa, liếc mắt nhìn nhau mà thấy ghét.


Nghe vậy cõi lòng Ưu Tú thấy ấm áp, rồi lại trịnh trọng cất lời, làm mọi người cẩn trọng chú ý, nghe xong thì sắc mặt từng người đại biến.


– À thì, chúng ta nãy giờ phí thời gian cũng nhiều rồi, làm Cơ ca đợi lâu, có khi huynh ấy sẽ giận đấy.


Mọi người ở đây dường như đã cảm nhận được Thiên Khẩu rất ghét phiền phức, bởi vì bọn họ ăn không ít hành, bây giờ nghĩ lạu thì cảm thấy rùng mình, cho nên ai cũng gấp rút, Ưu Tú cũng có chút ngỡ ngàng.


Đây là?



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu