Thầy Bói Thiên Khẩu



Chương 54: Bài Học Quý Giá


Tác giả: Thiên Bảo


Theo như sự gấp rút của bang phái Bách Thú Dạ Hành, cả năm người đi theo lối mòn dẫn đầu là Ưu Tú, họ mong rằng có thể nhanh chóng thoát khỏi khu rừng, gặp vị kia rồi tiễn biệt trốn khỏi nơi đây thật xa, để đỡ vướng tay vướng chân người đó hành động.


Mục đích ban đầu thật sự đúng là vậy, nhưng giờ thì có chút khó đoán, ngoại trừ Ưu Tú đã được tiếp xúc nhiều với Thiên Khẩu qua, những người còn lại thì vẫn còn không rõ về vị này, nhất là Thanh Lâm hắn muốn từ Thiên Khẩu biết thêm thông tin về gia đình của mình, giống như cách theo câu chuyện của Tú, rõ ràng Khẩu biết gia tộc của hắn như thế nào, bị diệt ra sao, vì thế có được thông tin mà hắn cần.


Ý định của hắn là vậy, ánh mắt đã nên kiên cường có lẽ cũng đã quyết tâm thực hiện những điều mình nghĩ. Không chỉ riêng hắn là có ý định khác, mà ba vị kia cũng vậy, chung chung thì ba người này dẫn đầu là Yên Nhi rất hiếu kì với tỷ phu của mình.


Trong thâm tâm của họ từ khi nhận ra tình cảm của Ưu Tú, thì sớm đã đem Thiên Khẩu vị tỷ phu không rõ thông tin này sớm thành người một nhà, mà đã là người cùng nhà thì chuyện của quá khứ xem như bị xí xoá hết đi.


Dưới một mái ấm hạnh phúc thì mọi thành viên gia đình phải biết thương yêu và đùm bọc lẫn nhau, chứ đừng hẹp hòi lẻ tẻ cuối cùng đường ai nấy đi, tình nghĩa chỉ là một sợi chỉ vô hình dễ dàng bị cắt đứt mà ít người nào nhận ra, khi đã rã hoàn toàn thì đã không kịp cứu vãn.


Mặc dù là đã gấp rút mau chóng, nhưng mà cả năm người bọn họ vẫn chưa thể nào thoát khỏi cái khu rừng này một cách dễ dàng được, dường như theo lời Thiên Khẩu lối mòn đúng thì chỉ có một, nhưng đó là một con đường ngoằn ngoèo có nhiều ngã rẽ vào ngõ cụt, bọn họ đang cuống lên cuống xuống không thôi, trong lòng thầm bực nhưng vẫn tiếp tục lên đường.


Ở tại một góc cách khu rừng căn cứ địa của Thiên Khẩu không xa, dưới một gian nhà tranh xơ xác, dường như nó là một tửu lâu thoang thoảng xung quanh có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc.


Giờ đây trước cái tửu lâu nghèo vắng khách mở toang ra, hiện ở trong đó có hai bóng đen, một người thì lơ ngơ, ốm nhôm cao ráo khá gầy đang nằm tỉnh bơ thần sắc cứng đờ không biết có còn bình thường không, bên cạnh kẻ này là một tên cao to vạm vỡ, nhưng giờ đây đã thương tích đầy mình, nhịp thở có vẻ đã bình ổn trở lại, nhưng những vết thương máu chảy thì không ngừng nhiễu xuống tùng giọt một.


Hai kẻ này không ai khác chính là Tiểu Bái và Tống thống lĩnh, hiện giờ có thể xem bọn họ là hai người còn sống duy nhất cuối cùng trong binh đoàn được cứ đi giết giặc này, mà tên giặc kia thì chỉ có một, hắn là Thiên Vương, một mình khắc vạn địch, cuối cùng còn chừa được hai tên sống chết khó phân.


Điều này cũng khó trách, đã biết rõ đối tượng mình cần phải đối mặt và diệt sát là Thiên Vương vậy mà vẫn còn chủ quan, ngạo mạn, vênh váo, ảo tưởng sức mạnh, cuối cùng báo đến liền bị thất bại thảm hại như thế này.


Họ Tống bên cạnh thân mình còn có hai thanh binh khí của hắn, trong lúc chạy trốn đi, không những mang theo Tiểu Bái, mà hắn còn nhanh chóng lấy luôn vũ khí của mình mang theo một lượt.


Đúng ra hai thanh đao kiếm này phải là lúc đầu rất bóng mượt và sắc bén, nhưng lại đấu với Thiên Khẩu một hồi liền không biết tại sao lại hư hao nghiêm trọng.


Trên lưỡi đao ngọn kiếm có thể rõ ràng thấy được vết rỉ sét màu nâu đỏ và một ít ánh xanh đen đang không ngừng ăn mòn vật liệu, có vẻ cái ánh này cũng không thể tồn tại được quá lâu, nên một chút liền tan biến, nhưng dù vậy đã khiến họ Tống đau lòng không thôi.


Họ Tống lấy tay nhẹ nhàng sờ lên bề mặt thanh đao và lưỡi kiếm thở dài.


– Long Hổ các ngươi theo ta chính chiến bao năm, bây giờ ra đi như vậy, thật là quá thiệt thòi cho các ngươi rồi.


Trong lời nói tràn ngập giọng điệu không cam lòng. Long Hổ song binh này, trong Hắc Cực cũng có danh tiếng không nhỏ, thanh đao hình dạng lưỡi kiếm như rồng bén nhọn trầm trọng nên được gọi là Long Đao, còn thanh kiếm thì hung mãnh chế tác khí thế của người luyện hoà vào từng chi tiết nhỏ nhặt, rồi dùng máu của lão hổ vua sơn lâm tưới lên sau khi thành liền gọi là Hổ Kiếm.


Long Đao và Hổ Kiếm, đúng ra phải được dùng cho hai người, một người chuyên đao một người chuyên kiếm, nhưng từ sớm Hắc Cực đã phát hiện tên họ Tống này thông thạo cả hai môn, với lại hắn cũng lập nhiều công lao lớn, kèm đó là lòng trung tâm bất diệt, nên xem như là quà tặng khích lệ tinh thần liền đem hai thanh này tặng cho hắn, sau này gây nên danh tiếng Long Hổ song binh diệt sát người người.


Nhưng giờ thì hai thanh đã không còn nguyên trạng, chẳng khác nào phế liệu, mà liên quan đến việc này, hắn rõ ràng hơn ai hết, tất cả là do loại kịch độc mà Tiểu Bái đã phóng ra, chúng vô tình vài giọt dính nhẹ lên song binh của hắn và cứ như thế tạm biệt đời phi hoàng.


Họ Tống không khỏi nhíu mày nhìn lại Tiểu Bái nằm bên cạnh mình, hiện giờ tên này vẫn cứ lơ ngơ như thế, lập tức liền làm hắn khó chịu, ra sức lung lay gọi tên này dậy, lúc đầu còn nhè nhẹ, nhưng về sau lại cực kì mạnh tay hết sức.


– Tiều Bái! Dậy đi, bây giờ không phài là lúc đi ngủ.


– Tiểu Bái! Mau tỉnh táo lại, Thiên Vương còn ở kia ngươi dám trốn việc sao.


– Tiểu Bái người mau tỉnh dậy cho ta!!!


Họ Tống gần như là rống lên, không biết sao lại tức giận như vậy, hắn không ngừng vung tay đánh đập Bái không thương tiếc và cũng không ngừng kêu hắn dậy.


– Tiểu Bái!!!


Phành! Phành! Phành!


Họ Tống có chút giận cá chém thớt đánh loạn ra xung quanh luôn, khiến cho căn nhà tranh vốn đã nghèo nay còn phế hơn, vài lu bị đánh bề chảy ra không ít rượu được ủ lâu năm, khiến cho cả gian bốc mùi nồng nặc, tên thống lĩnh hai má cũng có chút đỏ lên khí thế không ngừng.


Hắn là người chinh chiến bao năm, một chút hương rượu vậy mà lại không chịu nỗi, quả thật là có điều không được bình thường, hiển nhiên nơi đây vốn là một cái bẫy mà Thiên Khẩu đặt ra chơi chơi không định xài, có khi hắn cỏn quên luôn rồi ấy chứ.


Cả làng Cú Đàng này chỉ có một quán rượu duy nhất thôi, mà Thiên Khẩu lại còn hay lui tới, lúc nửa đêm mua rượu về uống, không biết đó có thật là rượu không, mà thấy hắn uống thường như nước lã vậy, say là do hắn muốn thôi chứ rượu này thì công hiệu là gì thì chưa rõ.


Dựa theo chương ba thì có thể nói là gợi cho người say một giấc mơ rất đẹp, nên trong ấy khẳng định có một chút thành phần ảo giác gây lâng lâng tâm tình thoải mái.


Lại nói rượu mà Thiên Vương uống sao có thể là mấy loại bình thường bán ngoài chợ, hay khách điếm bày ra được, đương nhiên là có điều huyền cơ nằm trong đó, mà tên họ Tống thì may mắn gặp phải.


Trong lúc họ Tống vẫn điên cuồng phá hoại nơi đây làm loạn, thì trên bầu trời vốn đã không sáng sủa kia, nay còn thêm một loại bóng tối u ám bao trùm.


Lông đen rơi vãi khắp nơi, ở trên kia là cả một bầy quạ phân tán tùm lum nhưng lại có một quy tắc nào đó nhìn chúng phối hợp ăn ý nhiều con nhưng không bị loạn đụng chúng cái gì, mà như là dò xét thăm dò khắp nơi, có vẻ đây là mệnh lệnh cuối cùng mà Thiên Khẩu đã giao cho đồng bọn của mình.


Chú Tiểu Hắc ở tại trung tâm làng ngó khắp nơi như tìm đồ vật, bỗng nó thấy ở phía cửa làng có một bóng người, nó chăm chú nhìn một chút rồi phân phó một phần lực lượng lấy nó dẫn đầu bay đến bóng người kia.


Mà người này không ai khác, đó chính là nàng Vân Thanh, hiện giờ cô đang cố gắng dùng Thiên Pháp của Thần Cơ Toán để giải trận từng chút một, có vẻ như Thanh đã quá tập trung nên không hề để ý đến động tĩnh lớn ở trên bầu trời kia.


Đến khi bầy quạ bay xuống quay chung quanh nàng một lát, vô thức đổi hướng đi của nàng, trong chốc lát Thanh chợt tỉnh lại thì phát hiện mình đã thoát khỏi trận lúc nào không hay.


Vân Thanh nhìn bầy quạ phía trước có chút ngỡ ngàng, rồi theo hướng con quạ đen to bay lên cao mà nhìn lên trời liền nhìn thấy một cảnh tượng hùng vĩ khó diễn tả bằng lời.


– Đây là…


Lời nàng còn chưa dứt chỉ thấy Tiểu Hắc bay xuống dùng vuốt lướt qua lướt lại chiếc nón lá mà nàng đang đội rồi quay quanh Thanh một chút, khiến nàng chú ý rồi chỉ về một phương hướng mong muốn nàng đi đến đó.


Vân Thanh chỉ liếc qua nhìn ánh mắt Tiểu Hắc một cái trong lòng liền kinh ngạc vạn phần, hiểu ý nó và làm theo.


– Linh tính thật cao.


Nàng thầm nói, rồi lách thân thoát ẩn thoát hiện đi nhanh, mau chóng biến mất ngay sau đó chẳng khác nào bóng ma di chuyển.


Tiểu Hắc lại bay lên trời cao chỉ huy đồng bọn của mình bố trí cái gì đấy, không rõ, nhưng có vẻ rất quy mô, cả bầy làm việc tấp nập, chẳng khác nào một lực lượng lao động nghiêm chính không biết mệt là gì cả.


Và một vấn đề khác nữa là, không biết giờ này con Bạch Phượng Hoàng mà lúc nãy Tiểu Hắc cầm lên đâu mất rồi, vì thấy ngay tại vuốt nó trống không có vẻ thoải mái vô cùng.


Thật sự là không biết con chim trĩ trắng thú cưng yêu thích của Tiểu Bái đã bị Tiểu Hắc và đồng bọn liện đâu mất rồi, chắc con chim trắng này không có kết cục tốt đâu, vì tính tình của Tiểu Hắc tinh ranh gian trá lắm, chẳng khác nào tên chủ nhân của mình cả âm hiểm lắm.


Bạch Phượng Hoàng phải tự cầu phúc cho mình rồi, mong rằng đây sẽ là bài học quý giá nhất dành cho nó trong suốt cả cuộc đời còn lại của bản thân mình.



Nhấn để mở bình luận

Thầy Bói Thiên Khẩu