Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


Tùng Lâm hít sâu một ngụm, cảm giác mùi đàn ông khiến cậu run lên, đây không chỉ là đàn ông, đây còn là người đàn ông cậu thèm khát. Aaaaaaa!!!!
Chính Hiếu thấy phần dưới của mình man mát, cúi người xuống thì bắt gặp cảnh tượng vợ yêu đang rúc vào bẹn mình ngửi ngửi. Từ bao giờ vợ yêu chuyển sang trò tấn công tình dục trực tiếp thế này chứ!
" Thơm lắm sao?"- một câu nói của hắn lập tức đem trái tim đang lơ lửng như quả bóng của cậu chọc bụp một cái, xì xuống dẹp lép. Tùng Lâm ngượng đỏ mặt lấy tay kéo phăng lớp bảo hộ cuối cùng của hắn xuống, để lộ lấy cây trụ dài đang được bọc trong một cái ống nhựa.
A, suýt quên... Đây mới là lớp cuối.
Chính Hiếu dường như cũng mới nhớ lại điều gì đó:" A cho vợ xem cái này"- nói rồi hắn vớ lấy cái điện thoại bật chế độ đèn pin lên, soi vào vật nhạy cảm của hắn. Tùng Lâm theo ánh sáng bất chợt loé lên nheo mắt một cái, sau khi tầm nhìn được rõ ràng, cậu mới chú ý đến thứ trước mặt kia.
" Ủa hết sưng rồi nè"- Tùng Lâm sửng sốt, mới có được hai ngày thôi chứ mấy.
" Em còn muốn nó sưng lâu hơn à?"- Chính Hiếu vờ làm bộ bất mãn:" Thực ra vẫn chưa hết hoàn toàn, đụng chạm vào vẫn khá là nhói, có điều không đáng kể. Em thấy sức đề kháng của anh có phải rất tốt không? Mới hôm qua vẫn còn u một cục, đến hôm nay đã sắp tịt hẳn rồi. Cứ như thế có khi đến ngày mai hai ta đã có thể lăn giường được rồi".
Tùng Lâm chăm chú nhìn, quả nhiên vẫn thấy phần thân dương vật thoáng nhô lên một chút, nhưng điểm nhấn cho thấy rằng chuyện ngày hôm kia không phải một giấc mơ mà là hắn đã bị cậu đá cho gãy thật chính là những đường máu dày đặc bao khắp dương vật.
" Ánh mắt này của em là đang xót xa cho anh sao? Thật làm anh có cảm giác bị đá gãy cu cũng thật chính đáng"- Chính Hiếu xoa đầu cậu nói không biết là có ý mỉa mai hay là hắn xúc động thật. Tùng Lâm cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bèn há mồm ra ngập lấy tinh khí không có tí sức lực nào của hắn.
" Em biết không? Từ khi anh yêu em đến giờ, không hôm nào là anh không động dục. Mỗi lần cầm lấy vật em đang bỏ trong mồm sóc, anh đều liên tưởng đến cảnh được chơi em điên cuồng. Cứ thế năm này qua năm khác, cuối cùng cũng có thể hái trái hồng rồi"- Chính Hiếu không nhanh không chậm ấn đầu cậu nhịp nhàng lên xuống. Tùng Lâm hoàn toàn xem đây là những câu tán tình nhằm tăng thêm tình thú của hắn với bạn giường, chỉ thầm chửi rủa hắn cũng tốn không ít tâm tư.
Cứ như vậy cậu dạo qua hết từ vòng này qua vòng khác của dương vật, liếm đến độ rừng rậm của hắn cũng bị nước bọt làm cho ướt sũng, cậu biết là quá giờ rồi nhưng cậu vẫn muốn làm thêm nữa. Đừng có đổ lỗi cho cậu dâm dê nha, chẳng qua là cậu đang cảm thấy vô cùng có lỗi mà chẳng biết cách giải toả, chỉ có thể dùng hành động này coi như giải quyết đôi chút vậy.
Chính Hiếu cũng cảm thấy biểu cảm lạ này của cậu, hắn nâng cằm cậu lên, áp xuống ngửi ngửi, nói:" Có mùi gì đâu, thấy em nhiệt tình thế này làm anh tưởng hôm nay c*c của anh đặc biệt tiết ra mùi hấp dẫn cơ".
Tùng Lâm thừa cơ hôn lấy môi hắn, thành công được hắn bế ngồi lên đùi, cậu dựa vào vai hắn mặc cho hắn chiếm đóng trong khoang miệng. Mặc dù cậu biết hắn có muốn cũng không lên được nhưng nhìn cảnh mình kích thích mãi mà nó vẫn im re, không khỏi cảm thấy mất hứng, mỏi mồm chết được.
Chính Hiếu gặm nhấm no nê, lúc này mới nhớ ra có con hoạ mi nào còn chưa hót, bèn đè cậu xuống. Tùng Lâm hốt hoảng:" Gì nữa đây?".
Chính Hiếu cười cười không nói, hắn thò tay luồn từng nút thắt quần của cậu ra một, sau đó chậm chạp kéo nó xuống. Một tay hắn nắm lấy phần gấu quần, một tay thò vô phần cạp quần, tại vị trí bàn tay hắn đi qua như được bắt lửa, khơi gợi lên sự khó chịu khiến cậu không khỏi run lên. Phần đùi nuột nà của cậu dần dần được phơi bày, do không có ánh sáng nên cậu cũng không quá xấu hổ chuyện lột đồ, chỉ động đậy vài cái không biết là đang từ chối hay mời gọi.
Chính Hiếu ném quần cậu sang một bên, nâng một chân của cậu lên, trong bóng tối, cậu cảm nhận thấy một thứ gì đó mềm mềm, ấm nóng đang bao lấy ngón chân cậu.
Hắn... đang liếm chân cậu???
Chính Hiếu cẩn thận dê đầu lưỡi đến từng vị trí trên bàn chân cậu, sau khi đảm bảo nơi này đã ướt sũng, hắn mới hài lòng buông tha dời xuống dưới, liêm láp dọc bắp đùi cậu, luồn xuống đầu gối, càng ngày càng thấp xuống, càng đến phần điểm nhạy cảm của cậu, cơ thể cậu càng mãnh liệt run rẩy hơn.
" Ưm... Nhột quá...".
" Thật êm tai"- Chính Hiếu hài lòng với biểu cảm của cậu, có cảm giác đầu lưỡi của hắn như được tra thêm dầu, càng thêm lả lướt, điệu nghệ.
Cuối cùng, chỉ còn cách con hoạ mi đang đứng ngồi không yên kia một khoảng thôi, thứ luôn mang đến vai trò phá rồi trong các bộ phim tình cảm- điênn thoại- cuối cùng cũng phát huy công dụng.
" Just close your eyes
The sun is going down
Youll be alright
No one can hurt you now..."
Ủa? Nhạc của chị yêu đây mà? Chẳng lẽ hắn cũng hâm mộ chị nhà mình? Mà cũng có thể hắn chỉ đơn giản thích bài này?- Tùng Lâm không nhịn được suy nghĩ trong lòng liền giải quyết ngay cho nóng:
" Cậu... À ừm... Anh cũng hâm mộ Taylor Swift à?"
" Ừm, lúc đầu chỉ định tìm điểm chung với người anh yêu thôi. Cơ mà giờ thì anh hiểu tại sao em thích nghe nhạc của chị ấy rồi"- Chính Hiếu dụi những lọn tóc mềm mại xuống đùi cậu như kiểu cầu được tuyên dương.
Chời đụ! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên cậu gặp đồng bọn của mình. Cơ mà sự thật không đến nỗi mừng phát khóc như cậu vẫn tưởng, không có cảnh hai đứa bật Shake It Off lên mở to hết cỡ vừa gào thét vừa rung lắc dữ dội, không có cảnh tru lên hát Love Story như thổi kèn đám ma, cũng chẳng có màn khoe thành tích( album và những vật liên quan đến thần tượng). Cậu nhìn người trước mặt, trong đầu chỉ còn dấu chấm kéo dài liên tục.
Trong bóng tối, tiếng chuông điện thoại vang lên hết sức rõ ràng, như thể muốn rạch tan không khí nồng nặc của giữa hai người vậy. Tùng Lâm cũng nhân cơ hội đẩy Chính Hiếu ra, nói:" Nghe điện thoại đi kìa".
Chính Hiếu vốn định chờ màn cậu ôm chầm lấy cậu như đụng phải bảo bối trong truyền thuyết xuất hiện, ai ngờ ngồi trong góc tối bao lâu, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cho đến khi hắn tưởng cậu hưng phấn quá mà ngất ra đấy thì lại thấy cậu đáp một câu chả có liên quan mẹ gì cả. Chính Hiếu uất ức bò tới chỗ chiêc điện thoại cầm lên, là mẹ hắn
" Alo mấy đứa à, bọn mẹ giờ đây đang định đến Thiên Đường Đam Mỹ, mấy đứa có muốn đi cùng không?".
" Bọn con đi mấy cái đấy làm quái gì?"- Chính Hiếu khó hiểu.
" Đi chứ đi chứ... Tôi... À em rất thích đi mấy cái đấy"- Tùng Lâm rất thức thời bám víu lấy nhánh cây cứu mạng của cậu. Do Chính Hiếu bật loa ngoài nên Tùng Lâm đương nhiên nghe được.
" Vậy hai đứa xuống dưới lầu nhanh nhé, bọn mẹ cũng chuẩn bị xuống rồi"- bên kia nhanh chóng truyền lấy tiếng tút tút.
" Hừm... Anh biết thừa là em muốn chạy trốn anh nên mới tìm cớ. Khá khen cho em"- Chính Hiếu không hề nể nang mà bóc mẽ cậu trực tiếp.
" Không có, em thực sự thích đi mà. Anh không phải cũng biết em là gay sao, sao lại không hứng thú với mấy thứ đấy cho được?"- Tùng Lâm dưới hơi thở lạnh buốt của Chính Hiếu mà run cầm cập.
" Ý của em là... Tới đấy để tìm kiếm những thứ hứng thú với mình? Cái này là đang tuyên bố ngoại tình trực tiếp sao? Anh tin chắc nếu theo suy nghĩ của em, sẽ có nhiều gay muốn tới đó tìm hứng thú lắm đấy"- Chính Hiếu càng ngày càng áp lại gần, cho đến khi cậu có thể mơ hồ nhìn ra được sự u ám trong ánh mắt đó.
" Tuyệt đối không có!"- Tùng Lâm lập tức thanh minh, xong lại không nghĩ ra được gì để nói. Cắn răng nửa giờ chợt nói:" Chẳng phải mẹ vẫn đang đợi sao? Không lên thất lễ với người lớn"- cậu liều mạng đẩy tảng cơ bắp trên người ra, loay hoay lục tìm quần áo của mình.
Ánh đèn pin điên thoại chợt sáng, Chính Hiếu soi cho cậu vị trí chính xác để nhặt quần áo:" Chỉ cần em có biểu hiện thu hút giống đực thôi, ngay sau đó em có thể thấy được thằng nhãi đó thiếu đi một bộ phận trên cơ thể".
Tùng Lâm nhìn lại bóng dáng bị màn đêm che phủ, cất lên âm điệu như đang đọc tên trên quyển sổ tử thần, dưới ánh đèn trắng sáng như oan hồn người chết ấy, Tùng Lâm có cảm giác hôm nay cậu không dám một mình đi vệ sinh.
Lúc hai người đi xuống gara, quả nhiên ngay lập tức đã phát hiện ra hai bà mẹ đang náo loạn cả một góc trời rồi.
" Mẹ mày bị chuột cắn cụt chân hả con?"- bà Thắm nhìn thấy đứa con trai đang lò dò đi đến hung hăng chửi.
" Không, mẹ con đang bỏ công việc làm đi bán dưa chuột"- Chính Hiếu chậm dề dề châm biếm.
"..."- tự vả quá bác ơi-_-
Chính Hiếu đòi đi xe riêng nhưng bà Thắm nhất quyết không cho, bà nói chỗ kia rất đông nên tìm chỗ để xe vô cùng khó khăn. Chính Hiếu chưa tới đấy bao giờ nên cũng chẳng biết lời bà nói có thật không, đành đèo thêm hai bà mẹ ở ghế sau, Tùng Lâm mặc dù bị bà Thắm rủ rê xuống dưới ngồi cùng cho ấm áp nhưng sau khi bị Chính Hiếu thẳng thừng mở xe sau ra ý đồ đuổi khách , bà mới ngưng làm rộn.
.
Quả nhiên y như suy đoán của Chính Hiếu, cậu bị cho ăn một quả lừa ngoạn mục. Mặc dù Thiên Đường Đam Mỹ gì ấy có vẻ đông nhưng mà cũng không đến nỗi chẳng kiếm nổi bãi đỗ xe đâu. Nó thậm chí còn xây hẳn một khu đất rộng rãi để thoả mãn thị hiếu của hủ nữ nữa.
Bà Thắm cười làm duyên:" Hôm nay thật quang đãng!"- sau liền một tay xách Tùng Lâm, một tay khoác Thu Hằng nói:" Đi thôi, để ta cho hai người biết điều tuyệt diệu của thành phố này".
Tùng Lâm còn chưa kịp ăn mừng vì được rời xa nanh vuốt của Chính Hiếu thì y như rằng ngay lập tức, thứ cậu không muốn nhất xuất hiện.
Chính Hiếu giựt lấy tay cậu kéo mạnh cậu vào lòng, ánh mắt đằng sát khí:" Mẹ đừng có động đến điểm giới hạn của con".
Bà Thắm không hề hoảng hốt chút nào, trái lại còn trợm trừng mắt:" Sao mày kéo tay con dâu của ta mạnh thế vậy? Có muốn mẹ mày tùng xẻo mày ngay tại đây không?".
Hai mẹ con cứ thế trừng mắt nhìn nhau thách thức, cho đến khi Thu Hằng không chịu được nữa xen vào:" Bồ với tôi cứ đi chơi đi, mặc kệ chúng nó. Dù sao thì chúng cũng không có hứng thú đi tán nhảm với hai đứa chúng mình đâu".
" Thôi được, vậy chúng ta đi"- bà Thắm thở dài, đi được vài bước bà vẫn luyến tiếc quay lại nhìn cậu.
" Mẹ anh tại sao lại có hứng thú với em đến vậy?"- Tùng Lâm cứ bị câu hỏi này làm cho khó hiểu không thôi.
" Vì em đã cứu rỗi bà ấy không chỉ một lần"- Chính Hiếu mỉm cười âu yếm nhìn cậu rồi hướng về phía người kia thở dài:" Anh có thể hiểu được nhưng không thể ngừng cảm thấy phiền".
Tùng Lâm:"...?".
Chính Hiếu cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu:" Rồi em sẽ biết".
.
Có ai đang hỏi Ngọc Ánh đâu rồi không? Haha, cô nàng mà chịu đi chơi cùng mấy bà cô cùng với đóng vai cẩu độc thân miễn phí thì đúng là lạ đời. Còn Tùng Lâm đã đâm lao là phải theo lao rồi. Dù sao thì cậu cũng chưa từng đến mấy nơi như này bao giờ, không giống với cảnh tượng bị ép làm cho xong nhiệm vụ lắm. Có điều...
" Trời ơi, đẹp đôi chết đi được. Chẳng phải là ôn nhu công và manh thụ trong truyền thuyết sao?".
" Nhìn là đã biết trung khuyển rồi. Hôm nay ra đường ta đã bước chân nào ra ngoài í nhỉ? Hự... Chết mất thôi".
" Mặc thêm quả áo đôi là tao thài tại chỗ cho mày xem".
Bla bla...
Tùng Lâm nhìn lại bản thân mình, lại quay sang nhìn Chính Hiếu. Ờ, cặp mắt kia thì chuẩn ôn nhu rồi. Nếu gắn cho hắn cái đuôi thì có lẽ cũng là cái dáng vẫy vẫy được. Cơ mà, cậu manh chỗ nào?
" Này, anh thấy em có đáng yêu không?"- Tùng Lâm khó hiểu hỏi.
Linh hồn của ai đó đang từ từ bay lên.
" Biết mà, chỉ thấy mấy bà kia nói chuyện hài hước quá thôi"- Tùng Lâm thầm cảm thấy mấy chị gái hôm nay ra đường quên không lấy rỉ mắt.
" Manh muốn đè"- lúc này bên kia mới bật ra được mấy tiếng xúc động nói, mặt Chính Hiếu giờ đã đỏ ửng lên rồi.
" Cậu bị sao vậy?"- Tùng Lâm ngạc nhiên nhìn Chính Hiếu. Mấy lời của hắn cậu chả có chút để ý mấy, chỉ cảm thấy trời trong mây trắng, thanh niên khoẻ mạnh thế mà lên cơn sốt luôn được à?
Tùng Lâm quả thực đặt một tay lên trán hắn, cảm thấy nhiệt độ có nóng lên thật, vẻ mặt hết sức bối rối. Đột nhiên, một thứ mềm mại bất chợt ập tới lấp kín bờ môi cậu.
" Oa....".
" Éc éc... Giết ta đi!!! Ta không muốn sống nữa".
Từ những lời bàn tán, giờ đã chuyển thành những tiếng hú hét điên cuồng.
Tùng Lâm nhanh chóng đẩy được hắn ra nhưng lại lập tức bị thu vào vòng tay, khoả lấp bờ môi một lần nữa. Hai người cứ đứng đấy triền miên mãnh liệt dưới tiếng hú hét của biết bao nhiêu người. Cho đến khi cậu khó chịu lấy tay cào loạn xạ tấm lưng dài rộng của Chính Hiếu, hắn mới phả từng đợt hơi nóng ra.
" Chủ nhân, trung khuyển vì ngài mà lên cơn sốt rồi"- Chính Hiếu lè lưỡi ra cho thêm phần thần thái  liếm láp một bên cổ cậu.
" Đừng mà... Người ta đang nhìn đó"- mặt Tùng Lâm lúc này mà có nóng rát hơn Mặt Trời thì cũng chẳng điêu ngoa, không biết sắc đỏ trên mặt cậu là do thiếu không khí hay là thiếu da( da mỏng) nữa...
Chính Hiếu lúc này mới chợt tỉnh ra, hắn quay đầu nhìn lại mấy người kia với vẻ u ám.
Chúng hủ:"...".
Tùng Lâm:"...".
Mãi mới kìm được cảm xúc vặn vẹo trong lòng Chính Hiếu xuống, Tùng Lâm thở dài ai oán định dẫn hắn vào một quán cà phê " hạ hoả".
" Chúng ta vô tiệm quần áo kia một chút đi"- Chính Hiếu lên tiếng hỏi cậu, mà tay thì đã kéo cậu lệch mẹ khỏi quỹ đạo gốc rồi.
Cái siêu thị bự chảng nhà hắn chẳng lẽ thiếu quần áo hay sao mà phải chui vào đây mua? Mà thôi kệ, cậu cũng lười quản.
Sau khi bước vào một shop quần áo nhỏ, cậu nhanh chóng nhận ra mục đích của hắn vào đây.
" Đẹp không vợ?"- Chính Hiếu đưa cho cậu một cái áo phông lớn màu đỏ in hình mặt Pucca to đùng ở giữa, xung quanh được trang trí đơn giản đáng yêu. Chính Hiếu đang khoác lên người một chiếc áo tương tự in hình Garu, có điều rộng hơn của cậu một khoảng. Nhìn hai thằng cứ như đang bơi trong quần áo vậy, nhìn rất buồn cười, có điều cũng vô cùng dễ thương.
Tùng Lâm vô cùng hài lòng với mắt thẩm mỹ của hắn, khoác quả Pucca lên người rồi cười nói với hắn:" Rất đẹp"- từ lâu rồi, cái hồi cậu còn xem Pucca trên Disney, cậu rất thích nhân vật này. Hồi đấy cậu hy vọng có thể được cùng với người yêu mình mặc lên người quả áo couple này. Cái lúc cậu nhìn hắn đưa cho cậu cái áo này, tim cậu có cảm giác đã lệch khỏi quỹ đạo mất rồi.
Chính Hiếu thoả mãn trong biểu cảm của cậu, nhìn sang quả áo cặp của mình và cậu, hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế. Hắn nghĩ, về nhà chắc sẽ có một cuộc đại thanh tẩy quần áo hàng loạt
Quần áo đôi:" A de a dè( Ah Yeah".
Quần áo đơn:" Phận là con gái, chưa một lần yêu ai...".
Quả nhiên dưới sức mạnh hường phấn của quần áo đôi, quần chúng hủ nữ như được ban cho một liều thuốc độc cực mạnh, nằm la liệt dưới đất, mấy em trai với suy nghĩ " chắc đó chỉ là chị em thân thiết" cũng sụp đổ hoàn toàn.
Chính Hiếu vô cùng hài lòng với 500k được giảm giá vừa qua, ôm eo Tùng Lâm lắc lấy lắc để, cảm giác nhìn đâu cũng thấy màu hồng rồi cười ngây ngô khiến cho Tùng Lâm nổi cả gai ốc.
Càng đi nhiều cậu càng phát hiện ra nơi đây không chỉ đơn thuần là chỗ tập trung của hủ và gay nữa, cậu thấy tương đối gia đình đưa con mình đến đây chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng còn bắt gặp ánh mắt thân thiện mời phỏng vấn của phóng viên, cậu mới để ý những cửa hàng, khu vui chơi nơi đây, không chỉ đem đến niềm vui cho du khách đặt chân đến, nó còn có rất nhiều ý nghĩa về giáo dục. Sau khi đi hết một vòng phó bản cũng đã chiều muộn, hai người đang chuẩn bị lên xe về thì Tùng Lâm mới sực nhớ:" A! Còn mẹ của chúng mình nữa".
" Vợ không phải lo cho họ đâu, giờ em mà lôi họ đi thì mới là thất đức đó"- Chính Hiếu dắt tay cậu kéo về.
" Ừ, anh nói cũng phải"- nói rồi cậu bỏ điện thoại vô túi, không để ý tới nữa.
Vừa mới ngồi ấm chỗ chưa được bao lâu, Chính Hiếu đang chuẩn bị quay đầu xe thì âm thanh " Safe & Sound" lại vang lên.
" Alo mẹ. Có chuyện gì?"- Chính Hiếu buồn bực tiếp điện thoại, nhìn dãy số trên điện thoại lại càng giảm độ thiện cảm xuống.
" Hai đứa sang đây một lát đi, mẹ có chuyện muốn nhờ"- bên kia truyền đến giọng của bà Thắm.
" Bọn con đang chuẩn bị về rồi, không rảnh mà ra đấy hàn huyên tâm sự với mẹ đâu".
" Không được không được, bọn mày định đi đâu. Tao với mẹ vợ mày thống nhất tí nữa tất cả mọi người sẽ sang nhà mình ăn cơm, mày ra đây đi"- đầu dây bên kia tràn ngập sắc thái nữ quyền.
Chính Hiếu bị lên mặt bỗng nhiên không có quạu lại, hai mắt hắn chợt sáng lên rồi nhìn về phía Tùng Lâm:" Được rồi mẹ, bọn con tới liền".
Tùng Lâm nhìn cái kiểu lật bánh tráng chuyên nghiệp trên mặt Chính Hiếu cũng chẳng có gì bất ngờ, Chính Hiếu lúc nào cũng để loa điệm thoại cho cậu nghe cùng nên cậu chả phải nhờ hắn nói lại nữa. Tất cả những gì cậu nghĩ bây giờ là... hô hô, tí nữa thôi mình sẽ có thể bước chân vào giới quý s tộc.
Hai người nhanh chóng đi tới địa điểm được gửi tới, vừa bước chân vô phòng lập tức đập vào tai chính là những âm thanh chói loá.
" Chời ơi mắt ta... Sao ta lại không nhận ra đồ đôi lại có thể có sức sát thương đáng sợ như vậy chứ! Không được rồi, ngày mai phải lập tức nhập thêm mấy thùng về mới được"- bà Thắm đang dựa vào quầy tiếp tân cùng Thu Hằng, bên dưới đang là một biển người đang ngồi ở đấy. Tùng Lâm nhìn qua, chẳng khác offfan tẹo nào.
" Là thật kìa tụi bay, cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi cuộc sống nhàm chán rồi"- một giọng nữ gầm rú lên, sau đó là cả một đám nhao nhao. Tất cả mấy người ngồi đó đều đồng loạt chạy ra như hổ săn mồi vồ lấy họ. Chính Hiếu kéo Tùng Lâm lại phía sau che chở, bản thân lại dang tay ra chắn:" Mọi người bình tĩnh".
" Bình tĩnh sao được. Con tim thiếu nữ của tôi"- biển người bị ngăn cản quả nhiên không nhào tới nữa, có điều tình hình bây giờ đã biến nơi này thành sở thú rồi. Hai người bị quây giữa một biển người, đối mặt với những cặp mắt nóng rực, Tùng Lâm cẩn thận chảy từng giọt mồ hôi xuống.
" Có phải hai đứa chuẩn bị kết hôn phải không?"- một bác gái hùng hổ lên tiếng.
"..."- cái nồi gì vậy?
Chính Hiếu nghe thấy biểu cảm không những không bực tức mà lại lập tức cười rạng rỡ như ánh mặt trời:" Phải, vào tháng 6 năm sau, chúng cháu sẽ tổ chức hôn lễ. Mong mọi người có thể tới chung vui cùng bọn cháu".
" Cha mẹ ơi, cuối cùng nguyện vọng của con cũng trở thành sự thực rồi"- một bác gái nước mắt lưng tròng. Đù đụ, bác ơi bình tĩnh...
" Tất nhiên phải đi rồi, ngày hôm đấy không chỉ là ngày trọng đại của hai đứa, đó còn là ngày kỷ niệm của bọn ta. Chị em, cái hẹn này, đứa nào quên đừng bao giờ thừa nhận mình là hủ nữ nữa"- một bác gái nữa kích động gào lên. Đến bây giờ cậu mới để ý, đa số thành viên có mặt ở đây đều chừng xêm xêm tuổi của mẹ cậu. Chỉ thừa ra vài cô gái.
" Nhất trí!!!"- âm thanh hùng hồn vang lên cả căn nhà làm Tùng Lâm rùng mình, cảm giác như vừa được nghe Quốc Ca?
-----------------------------------------------------------
# Mẩu Chuyện Nho Nhỏ
Thực ra cú đá của cậu chẳng làm lão nhị của hắn sa sút một chút, hắn vì muốn tăng thêm hiệu quả nên đã lén thảo luận cùng bác sĩ gây sưng phần da của mình, lúc này nó xẹp xuống chẳng qua là thuốc đang dần dần hết tác dụng thôi. Trong quá trình này hắn chẳng thể vắt ra nổi một dòng tinh dịch, may mà bị tiêm cho không còn cảm giác, nếu không chắc hắn bị nghẹn cho hỏng từ lâu rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2