Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


Tùng Lâm suốt hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy bắn ra đã như thế này, cậu nằm vật xuống, nằm được một lúc mới phục hồi lại được khí lực. Lúc này mới nhận ra phía dưới chướng chướng, không thoải mái một tí nào hết, cậu liền lấy tay móc thứ gì đó ra. Cứng quá, còn to nữa! Lại còn nhớt chết đi được. Tùng Lâm bực mình nghiêng người qua một bên nhìn thì hai mắt liền trợn trắng: Đầu khấc thằng nào mà to dữ vậy, còn chí thẳng mặt mình mà đâm tới. To thì không nói gì đi, đỉnh đầu lại còn chảy tèm lem nước thế kia chứ!!! Cả một vệt dài xuống dưới gốc, bộ đang đóng phim khiêu dâm à???
Tùng Lâm cứ ngu ngu một hồi, lúc này mới chợt nhận ra cái thứ vĩ đại ấy là của chồng mình. Cậu quay đầu lại tấm tắc khen:" Hàng của em đẹp thật, còn tưởng đang lạc vào trường quay phim cấp 3 chứ".
" Thì đúng là mình đang đóng phim cấp ba mà. Mỗi tội là phim thật thôi, không thể cho ai xem được"- Chính Hiếu cảm thán trong lòng lại là: Bơm máu cho người ta còn không mau xử lý, còn ở đấy tiêm thêm thuốc kích thích.
" Anh dám cho ai xem thì lo mà cả đời ngồi ôm bím đi"- Tùng Lâm tỏ vẻ mặt nguy hiểm vỗ vỗ dương cụ của anh.
Chính Hiếu không thể chịu được kích này, ngay lập tức một dòng tinh khí liền chảy ra, dính lên ngón tay cậu. Tùng Lâm nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc này, cậu bé nào đó lại không trụ được dựng đứng lên. Cậu cảm thấy lưỡi mình khô vô cùng, nước dãi không biết đã rớt xuống tự bao.
Chính Hiếu cảm thấy cuộc đời làm công của mình thật mỹ mãn.
Tùng Lâm lại không để ý, chỉ hận không thể làm cho cái thứ đó của anh xìu nghỉu một chỗ. Mà vẫn cố nuốt nước bọt, tay cầm lấy dương cụ của anh, miệng run run:" Để em giúp anh nhé"- xong liền cúi xuống liếm sạch đống tinh trùng anh văng xuống. Sau đó là đến phần đầu khấc của anh mút thật mạnh mẽ. Chính Hiếu đương nhiên không trụ nổi một kích này, cũng không thể trách anh, anh tụ khí cũng phải mấy tiếng rồi, ban nãy còn bị bắt chiêm ngưỡng cảnh cậu đỏ mặt thở dốc một mình lên đỉnh mà không sơ múi được gì, anh có cảm giác mình đã nghẹn hỏng từ lúc ấy rồi, giữ lại được đến giờ chính là quá trâu chó.
Tinh trùng ồ ạt chảy vào miệng cậu, không giống như của cậu, của anh mặc dù đã bắn bao lần thì vẫn cứ chảy rất nhiều. Nhìn cái bìu nặng trĩu kia thì biết. Mặc dù cậu đã nuốt lấy nuốt để nhưng vẫn để nó rơi ra khỏi miệng. Tùng Lâm nhanh chóng lấy tay ra hứng, một bàn tay cũng dần dần nâng cao tinh dịch. May mắn không tràn ra khỏi tay, cậu liền cúi xuống uống hết chỗ đấy như người gặp nước ngoài sa mạc vậy. Chính Hiếu nhìn cảnh tượng này mà muốn ngu luôn đầu, lập tức đè cậu ra chổng mông cậu lên cắm thẳng vào. Dâm thuỷ chảy ra trong hậu huyệt của cậu kết hợp cùng tinh trùng dính dớp của anh hoà hợp đưa anh vào trọn vẹn. Cùng lúc anh cắm vào lút cán, một đợt tinh dịch nữa lại bùng nổ...
---
Chính Hiếu tỉnh dậy, anh đang nằm nghiêng ôm lấy cậu vào trong lòng, cậu cũng nằm đối mặt với anh vắt một chân qua. Điểm tiếp xúc giữa hai người vẫn chưa hề đứt. Hôm qua do thoả mãn quá nên hai người không đi tắm lại. Chính Hiếu trái lại rất yêu thích cảm giác trong người cậu có đứa con của mình. Liền trực tiếp ôm cậu vào lòng ngủ mất. Tùng Lâm cũng quá mệt để dây dưa, ngay sau đó liền ngất...
Anh thử dứt nhẹ dương vật của mình ra, quả nhiên bị tinh dịch kêu khô giữ lại. Thật kích thích, anh làm bộ thử lay lay nó, kỳ thực là đang muốn phát tiết thêm lần nữa.
Càng làm càng hăng, mới đầu Tùng Lâm còn thấy nhột nhột, mơ màng một chút lại ôm người yêu ngủ thiếp đi, Chính Hiếu lại một mình chống đỡ với sự đáng yêu của cậu, liền gia tăng công lực. Mãi cho đến khi anh nằm thẳng lên người cậu dập bịch bịch bịch, Tùng Lâm mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
" Dậy đi, sâu lười"- Chính Hiếu vừa dập vừa hôn lên môi cậu dây dưa. Sáng sớm ăn cháo lưỡi không phải tốt nhất sao?
Tùng Lâm nhanh chóng bị anh kéo lên lửa tình, liền ôm lấy anh kéo cổ anh xuống chủ động mãnh liệt hôn môi anh. Chính Hiếu như được bơm thuốc phiện, cường độ ngày càng lớn, tiếng thở dốc của cậu ngày càng huyễn hoặc, hai thứ này cứ thay phiên nhau lớn lên, mãi không dừng.
Cảm thấy bắt đầu mỏi, anh lại lật ngược cậu lại thả mình xuống ôm lấy cậu, không quên miệng lưỡi dây dưa. Được Tùng Lâm chống đỡ, lần này Chính Hiếu làm rất lâu. Do mấy ngày nay thường xuyên ra nên tỷ lệ chịu đựng của anh ngày càng cao, nếu không phải thanh âm của cậu quá mức dụ hoặc, anh có cảm tưởng mình có thể ôm cậu làm đến trưa.
Hai người ôm nhau thở hổn hển, Chính Hiếu vẫn không nỡ để cho những đứa con của mình rời khỏi cơ thể mẹ nó, nhịn không được hỏi cậu:" Để chúng lại được không?".
Cứ nghĩ cậu sẽ phản đối, ai ngờ Tùng Lâm trầm tư một lát, lại nói:" Khá là khó chịu, nhưng em sẽ cố".
Chính Hiếu nghe cậu nói khó chịu, kể cả bản thân có muốn thế nào, vẫn cúi đầu xuống, mút sạch đống tinh trùng trong lỗ của cậu.
" Đừng, bẩn lắm"- Tùng Lâm giữ đầu anh lại.
Chính Hiếu đang định nhè vào mồm cậu, nghe vậy lặng lẽ nuốt xuống.
" Em xin lỗi. Ý em là lỗ của em bẩn"- Tùng Lâm nhìn ra anh đang tổn thương, liền động động cơ thể bò dậy. Thoáng suy nghĩ liền chồi lên lấy lưỡi cạy miệng anh ra liếm chỗ tinh dịch còn đọng ở đấy.
" Lần sau anh sẽ làm sạch hậu môn của em, em sẽ uống chứ?"- Chính Hiếu cũng biết cậu nói lỗ của mình bẩn, bẩn hay sạch anh đều không quan tâm. Chỉ cần là của cậu... Nhưng anh biết cậu không nghĩ thế. Nhưng mà cậu lại đi giải thích cho anh biết, điều này làm anh rất vui. Cậu quan tâm đến cảm nhận của anh. Càng làm anh vui hơn nữa, cậu lại không ngại bẩn đi ăn cái thứ vừa được móc ra từ cái lỗ của mình, điều đó chứng tỏ cậu cũng như anh, quan tâm đến người yêu hơn cả chính mình.
Hai người cứ thế hôn hít lẫn nhau. Có thể nói, hôn như là một công việc của họ, ngày nào cũng làm, làm lần nào cũng lâu, họ không chỉ yêu nó, mà còn coi nó như sinh mạng của mình.
Chính Hiếu bỗng nhớ ra hôm qua cậu đòi làm công, sau đó lại bị mình đè, bỗng không nhịn được mỉm cười.
" Anh cười cái gì?"- Tùng Lâm ngờ nghệch hỏi.
" Cười em thộn"- Chính Hiếu thành thật trả lời.
" Anh mới thộn"- vâng, lại cáu gắt.
Chính Hiếu đã tự hứa sẽ không bao giờ nói dối cậu. Mà nhìn lại vấn đề này, có khi anh nên suy nghĩ lại chút. Không ảnh hưởng đến tình yêu hai người là được. Cứ thành thật thế này đã chả ai khen thì thôi, trái lại còn bị chửi ngu thí mẹ ấy chứ-.-
" Vâng, vợ tôi chửi tôi"- làm bộ đau lòng.
" Không có lửa làm sao có khói"- rõ ràng là anh gây sự trước.
" Vâng, là anh sai. Em không thộn, em ngố ngố xinh xinh".
Tùng Lâm định vặn lại, có điều nghe câu này tình thú nhiều hơn là chửi, liền phụng phịu không nói nữa.
" Vợ giận à?"- Chính Hiếu ôm cậu cạ mặt.
" Đang tìm cớ".
" Em thật tàn nhẫn"- Chính Hiếu thút thít tổn thương.
" Hứ!".
" Ưm, em đói không, ta ra ngoài ăn sáng"- Chính Hiếu luôn thức thời, nhanh chóng kiếm đề tài mới. Nhớ lại mình súc sinh biết bao, làm vợ ngày mấy lần không ngừng nghỉ, cảm thấy chột dạ muốn sờ ót.
Tùng Lâm cũng có cùng suy nghĩ giống anh, cả hai vẫn đang không mặc quần áo, nếu còn dây dưa thêm thảo nào lát nữa cũng làm trận. Cậu thực ra không có ghét chuyện làm tình như Chính Hiếu tưởng, nhưng mà vẫn phải ăn cái đã, ngất ra đấy thì biết làm sao. Vậy nên " dạ" một câu.
" Ưm... muốn nằm thêm một lát không? Anh đi làm thức ăn, chắc phải đợi một lát mới có"- Chính Hiếu quả thực rất muốn tình thú trong bếp, mỗi tội bên ngoài có người. Nếu không phải nơi này gần nhà bố mẹ anh hơn, anh đã phóng cậu về hẳn nhà của hai đứa rồi.
Tùng Lâm nghĩ cũng phải, làm mấy chuyện này chỉ có anh là tinh thần sung mãn, cậu ít hay nhiều vận động cũng có chút không thoải mái, liền quyết định coi chuyện phục vụ của anh là hiển nhiên, còn mình thì vật lên giường ngất tiếp.
Chính Hiếu lưu luyến bước xuống giường, ở trên người cậu vuốt ve một chút, thân dưới của anh ngay lập tức dựng thẳng lên. Mỉm cười bất lực, đành đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài làm đồ ăn sáng.
" Ủa sao ra sớm vậy? Anh dâu ở trong chắc đang vô cùng bất mãn vì có người chồng nhu nhược như anh đó nha"- Lập Trường đang ngồi ngoài phòng khách xem hoạt hình cười đến nháo, nghe thấy tiếng động liền háo hức quay ra, nhìn rõ mục tiêu mới thở dài ngao ngán, quyết định đâm chọc.
" Phải, tao nhu nhược ít ra còn có vợ a"- Chính Hiếu một miệng sặc mùi khinh bỉ.
" Mẹ, tôi đây đang tuổi ăn tuổi học. Đợi đến khi tôi lớn xem anh có còn dám vác mặt lên dạy bảo nữa không?"- Lập Trường vô cùng uất ức! Cậu ta mới 12 tuổi thôi!
Chính Hiếu cũng lười để ý cậu, nhanh chóng đi vào nhà bếp. Trong lúc anh chế biến món ăn không ngừng diễn ra trong đầu những hình ảnh cosplay trong nhà bếp khiến anh muốn trực tiếp mang cậu ra đây thực hành. Cơ mà mỗi tội vẫn phải nhịn lại, vợ anh và anh đang là hai kiểu đói khác nhau a. Với cả không thể để cho người khác nhìn thấy cảnh nóng của hai người được a!!!
Chính Hiếu sau khi dọn xong đồ ăn liền trực tiếp bê vào phòng, khi đi qua chỗ Lập Trường bèn không chịu được đá cậu bé một cái.
"..."- tôi đã làm gì sai?- Lập Trường ấm ức.
Vào trong phòng quả nhiên vẫn thấy cậu đang chui rúc trong ổ chăn ấm áp, lộ ra một mảng lưng mềm mịn, bên trên nó có thể nhìn thấy những ký hiệu mới tinh của anh làm cho đũng quần anh lại dựng đứng thêm lần nữa. Chính Hiếu thật muốn xé hết quần áo ra mà cưỡng bức cậu thêm lần, đó chẳng phải là bữa sáng dinh dưỡng nhất sao? Nhưng cuối cùng vẫn là đành phải đánh thức cậu dậy ăn sáng, có điều theo cách hoàn toàn đặc biệt.
Tùng Lâm cảm thấy có thưa gì đó chọc chọc vào mồm mình, mới đầu còn nhột nhột làm cậu không để ý, nhưng về sau nó càng đâm càng sâu, càng luồn vào mấy cái góc khiến cậu tức muốn điên lên được. Vậy nên cuối cùng bèn cắn phụp một cái.
" A..."- một tiếng thở trầm đục kêu lên, kéo theo đó là âm thanh của thứ gì đó đang tuôn chảy.
Tùng Lâm cảm thấy trong miệng mình bỗng nhiên đầy ụ, liền ngay lập tức nuốt xuống, cơ mà công suất của cơ miệng so với tốc độ dòng chảy vẫn còn kém, thành ra không thể kìm nén được nữa mà tuôn chảy ra hết mặt cậu. Lúc này Tùng Lâm mới chính thức tỉnh dậy bởi sự nhớp nháp. Đập vào mắt cậu chính là một mảng đen kịt, Tùng Lâm không khỏi hoảng hốt dựa đầu lui về, cơ mà thứ kia cứ thế mà lại lui theo, xong lại kéo dãn khoảng cách, kết hợp cùng tiếng ục ục trong miệng, rốt cuộc Tùng Lâm mới phát hiện mình đang buscu cho Chính Hiếu. Có ai hỏi cậu tại sao lại biết cậu không cần ngẩng đầu lên cũng biết Chính Hiếu đang ở trên người cậu không? Cái này không phải đơn giản quá à, cái vị này cậu đã nếm đến phát nghiện rồi. Với cả cái độ bự này, không biết ngoài mấy ông đóng phim heo, còn ai ngoài anh có thể có được.
" Chào buổi sáng"- Chính Hiếu thấy cậu đã tỉnh rồi liền lên tiếng trước, có điều cái gì đó vẫn không có rút ra nha.
Tùng Lâm định nhả ra nhưng Chính Hiếu lại thong thả ấn vào, liền ấm ớ:" Anh uốn em ắn ứt im anh a?( anh muốn em cắn đứt trym anh a?".
" Không có, anh đang chào buổi sáng theo cách đặc biệt của anh mà"- Chính Hiếu cười hề hề không hề có chút hoảng hốt cho thằng anh em của mình, anh biết cậu dám cắn anh thật nhưng chắc chắn cậu sẽ không cắn rách "họ hàng" của anh đâu. Dù gì cũng là đồ của cậu mà. Với cả khuôn miệng ướt át của cậu, lại thêm đầu lưỡi nãy giờ di chuyển vô ý cọ qua cọ lại cậu bạn nhỏ của anh lại khiến anh muốn làm cái thứ đang giam giữ con quái vật dưới thân lần nữa rồi.
Tùng Lâm nhanh chóng cảm nhận thấy thứ trong miệng mình đang to dần ra, bèn cảnh cáo:" Em ắn ật ó( em cắn thật đó)".
" Ưm..."- chết thật, từ bao giờ sức chịu đựng của anh lại kém đến mức này. Cơ thể anh như muốn nhuyễn ra luôn rồi.
Tùng Lâm cảm thấy cứ tiếp tục thế này thảo nào cũng có chuyện không hay xảy ra, bèn nhân lúc anh đang phê pha bên trên, liền đẩy anh ngã nhào ra một bên. Do không chú ý nên Chính Hiếu nhanh chóng lăn xuống dưới chân cậu, đầu đập phải thành giường " ầm" một cái, chiến sĩ có khoẻ mạnh đến mấy cũng không gượng dậy nổi.
Ai da! Quả thật là mình được hòn vọng phu phù hộ a?- Năm lần bảy lượt làm anh thương thích đầy mình, Tùng Lâm có điểm chột dạ, liền ngồi bên bụng Chính Hiếu, đặt một tay ra gáy anh nâng nhẹ lên, tay kia xoa xoa chỗ bị đụng vừa rồi của anh:" Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý".
Chính Hiếu đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, được đà liền làm tới:" Vợ tôi âm mưu sát hại người chồng nhất kiến chung tình để đi theo thằng chó đẻ nào rồi!!! Tôi mà gặp được nó thảo nào cũng phải róc xương cả mấy đời nhà nó cho hả giận".
Tùng Lâm vốn cảm thấy nếu là người khác nói, chuyện này quả thực có thể đem giễu cợt lại người ta. Có điều, nếu là Chính Hiếu...
" Nè, anh giết nó là được, sao phải giết cả nhà nó"- phải làm công tác giáo dục ngay.
Đột nhiên cậu bị người nào đó bật lại bóp lấy cổ cậu ấn xuống giường, đè cả người xuống thân cậu:" Nói đi, thằng nào?"- Chính Hiếu mặt lanh tanh, vốn định trêu đùa chút, ai ngờ vợ cậu có thật. Có điều... sau khi cơn cục súc qua đi, anh mới từ từ suy nghĩ, làm quái có thằng nào cậu quen mà anh không biết. Ngay cả thằng tình địch trên lớp gì đó anh cũng nắm kẽ kỹ càng. Tay bỗng nới lỏng ra nhưng lại lập tức siết chặt lại. Có thể là thương thầm- Chính Hiếu bị suy nghĩ của chính mình tổn thương vô cùng, nhưng chuyện này thật có khả năng a. Người cậu thích anh chưa thể tìm hiểu ra được. Mặc dù anh có hỏi Ngọc Ánh nhưng nó nói cậu chưa từng thích ai, nhưng cũng có thể là cậu không nói cho em gái mình. Anh có theo dõi cậu, cũng không thấy cậu có biểu hiện khác thường với ai cả. Cậu không phải là người khôn khéo, chắc chắn không biết đóng kịch. Nghĩ đến đây, tay anh lại nới lỏng ra. Anh nhìn vào con mắt đang hoảng hốt của cậu bèn thầm chửi rủa bản thân, cúi xuống hôn lên đôi con ngươi của cậu.
Tùng Lâm đột nhiên bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo khiến cho trái tim cậu bỗng nhiên nghẹt thở, khi nhìn thấy anh phản ứng trở lại, cậu liền cảm thấy vô cùng ấm ức mà ôm chặt lấy anh khóc. Cậu quả thực rất mau khóc nhưng không phải yếu đuối đến chuyện bị nhìn cho cái đã nước mắt ngắn nước mắt dài. Có điều, không hiểu tại sao, từ bao giờ, cậu đã không thể chấp nhận chuyện anh lạnh nhạt với cậu nữa.
Chính Hiếu khi nghe thấy tiếng cậu khóc liền lập tức nổ tung, trong lòng chỉ muốn giết chết mình ngay lập tức. Nhìn thấy cảnh cậu ấm ức trong lòng mình, mà chính mình lại là thủ phạm, không thể diễn tả nổi trong lòng anh giờ là cảm xúc gì? Anh đưa tay chạm lên bờ vai mảnh dè ấy, rõ ràng không to bằng vai mình, vậy mà không hiểu sao khi cậu đè lên anh, anh lại cảm thấy khó thở đến vậy? Anh phải công nhận dạo này mình rất hay nổi nóng với cậu, anh cũng biết cả lý do. Hồi trước khi hai người chưa xác định tình cảm, cậu thường xuyên né tránh anh, anh coi đó như là lẽ thường tình. Nhưng bây giờ, khi đã ôm được cậu vào trong vòng tay, anh không hề muốn cậu thoát ra khỏi vòng tay anh nữa. Bất kể lý do gì, bất kể ra sao, cậu đều phải luôn ở bên anh. Vì lý do đó, mà anh đã không thể kiềm nổi mình khi nghe cậu nhắc về ai đó. Anh biết suy nghĩ của mình biến thái đến quá đáng, nhưng anh không thấy hối hận. Kể cả nhận ra cậu sợ hãi, anh vẫn không muốn giao cậu cho ai. Có chăng cũng chỉ là từ giờ anh phải khôn khéo một chút thôi.
" Anh xin lỗi..."- Chính Hiếu xoa nhẹ cơ thể cậu từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác, không ngừng thủ thỉ:" Chỉ tại anh quá yêu em thôi. Anh không thể chấp nhận nổi em có người khác. Thề với anh đi, suốt cuộc đời này, ngoài anh ra em không còn có ai khác"- xong lại hướng mặt cậu về phía mình, bắt cậu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh:" Anh xin thề, suốt cuộc đời này, ngoài em ra, không còn ai khác".
Tùng Lâm trước đọc ngôn tình đọc đến lời thoại này của nam chính liền xúc động ứa nước mắt từa lưa, về sau biết được thực tế tàn khốc, bèn không ngừng phỉ nhổ mấy câu kiểu này. Nhưng giờ phút này, nhìn vào mắt anh, cậu lại thấy mình quả thực có thể tin vào tình yêu kia tồn tại. Trong giây phút xúc động, cậu quên hết lý trí, chỉ có thể dùng trái tim nghe theo:" Em thề, suốt cuộc đời này, chỉ có mình anh".
Chính Hiếu nghe vậy thoả mãn, xác định cậu vẫn luôn là của mình, liền ôm chặt cậu vào lòng, hai đầu lưỡi cứ dây dưa mãi.
" Thằng nào là sao?"- sau khi định thần lại, Tùng Lâm bèn hỏi anh chuyện khó hiểu vừa rồi. Cậu vốn không muốn khơi gợi chuyện không vui, nhưng có điều cậu tôn thờ sự thật.
" Em chẳng phải nói đừng động vào gia đình nó sao?"- Chính Hiếu sau khi xác định cậu không có ai rồi, liền nhanh chóng nũng nịu với cậu:" Bắt đền em đấy, làm anh sợ muốn chết".
" Thì đúng là vậy mà, cái tật này anh phải sửa. Chỉ trừng phạt người có tội, người không liên quan mà liên luỵ chính là thất đức đấy anh biết không. Nó ở đây là em lấy ví dụ, lần sau phải tìm hiểu rõ ràng mới được nổi cáu nhớ chưa? Em không chịu được ánh mắt ấy"- thì ra là cái lý do bọ xít này, cậu không khỏi cảm thấy mình nên đưa anh đến bệnh viện một chuyến xem não của anh có phải bị thương không. Lo quá chừng...
Chính Hiếu cũng biết mình quá đáng, liên tục xin lỗi không ngừng:" Nếu em giận thì đánh anh đi".
" Anh làm chuyện có lỗi với em thì đánh là xong chuyện sao?"- Tùng Lâm có thể hiểu cho cảm giác của anh khi ấy, đương nhiên không có giận, chỉ trêu anh tí thôi:" Thế lúc anh làm người ta bầu ra đấy thì tôi đánh anh được tác dụng gì? Lập tức phân chia tài sản rồi đi tìm tình yêu đích thực còn hơn".
Chính Hiếu cảm thấy mình oan kinh khủng:" Em toàn điêu ngoa. Chuyện đấy không có khả năng".
" Sao anh biết không có khả năng?"- Tùng Lâm giở giọng thách thức.
" Vì anh rất chung tình, đố em có thể tìm ra lịch sử tình trường của anh ngoài em ra còn có ai khác đấy. Với cả mấy cái suy nghĩ của em đều là từ mấy câu truyện hư cấu giả tưởng. Nam chính toàn là uống say hay bị kích dục nên mới làm mấy cái trò thiểu năng đó. Còn anh không phải mấy thằng não ngắn kia, anh biết dục vọng của mình dù có lên cũng phải lên đúng chỗ, anh có say cũng phải trở về giường mình mới bất tỉnh được"- Chính Hiếu cũng tỏ vẻ ta đây không chịu thua kém.
"... Anh đang lừa con nít đấy à?"- Tùng Lâm nhìn Chính Hiếu bằng ánh mắt ái ngại, não thủng nặng lắm rồi.
Chính Hiếu bị vẻ mặt của cậu làm cho tổn thương ghê gớm, hậm hực một hồi như là hạ quyết tâm lắm, cuối cùng cũng nói ra:" Em phải thề không được lẩn tránh anh".
Tùng Lâm bị cơn tò mò kích thích, nhưng lại lập tức cảnh giác như là sợ mình động phải thứ gì đó không nên động, bèn thận trọng ngồi xê ra nói:" Nếu anh làm chuyện có lỗi với tôi, thì đừng hy vọng gì hết".
" Nói bao nhiêu lần em mới hiểu đây"- Chính Hiếu thấy cậu cảnh giác với mình, không khỏi phát cáu, lập tức ôm cậu lại, gục đầu vào vai cậu thủ thỉ:" Hồi bé anh đã từng thử uống rượu, mẹ cho anh uống rượu nho, em biết tiếp theo làm sao không?".
Tùng Lâm bị anh to tiếng doạ sợ, nhưng ngay sau đó anh lại chuyển sang bộ dạng con mèo nhỏ thích vuốt lông làm cậu không khỏi nhíu mày... Cái này là đa nhân cách phải không mấy người. Khi nghe anh kể về chuyện uống rượu, cậu cảm thấy chỉ là một cốc rượu nho thôi mà, làm gì mà như to tát thế? Cậu liền lắc đầu.
" Anh say".
"..."- thằng cha này sinh lý tập trung hết ở đũng quần rồi.
" Có điều mọi người đều không ai nghĩ anh say, mẹ tưởng anh bị dị ứng liền đưa anh đi uống thuốc. Anh nhất quyết không chịu theo mà vòng thẳng về phòng mình. Mẹ thấy thế liền cũng kệ luôn. Sáng ngủ dậy anh thấy mình đang nằm trên giường liền đi xuống hỏi mẹ, lúc đấy mẹ anh mới biết rằng tối qua anh say thật và kể lại chuyện cho anh nghe. Em thấy đấy, kể cả anh có đánh mất thần trí nhưng bản thân vẫn biết mình phải về nơi nào an toàn".
" Bộ nhà anh không an toàn?"- Tùng Lâm lấy làm lạ hỏi.
" Anh không có yêu thích ngôi nhà ấy lắm. Giới kinh doanh ấy, em không thể tưởng tượng ra những chuyện họ làm đâu. Nhưng bố mẹ anh không giống họ, anh chỉ chán ghét khi thấy họ tiếp xúc với những con người đó thôi. Dần dần anh lựa chọn cách thu mình lại trong căn phòng của mình, tránh xa khỏi những thứ ấy".
" Em hiểu rồi... cơ mà như vậy thì sao em phải xa lánh anh?"- Tùng Lâm cảm thấy khó hiểu. Đúng là Chính Hiếu có thể tự bảo vệ mình như thế là rất tốt, cậu cũng có thể yên tâm anh sẽ không tạt vào mặt mình mấy cái xô cẩu huyết kia. Nhưng mà mấy thứ này thì đâu phải trốn tránh làm gì?
"... Lần đầu tiên anh đến nhà em, em biết là bao giờ không?".


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2