Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


" Là lần mẹ em bắt em đưa anh về dùng cơm chiêu đãi bạn học thì phải"- Tùng Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
"... Có điều đó không phải là lần đầu tiên anh gặp bố mẹ".
Tùng Lâm nghe đến vậy chợt thấy căng thẳng, đù má, đang yên đang lành đừng có hở tí là tạt cẩu huyết nha!!!
" Cách đây một thời gian, có một lần em từng bị ốm"- giọng Chính Hiếu lí nha lí nhí.
Ờm, cái này thì cậu nhớ. Cậu không hay ốm, nhưng mỗi lần ốm đều không thể khỏi nhanh được. Lần gần đây nhất của cậu là cậu bị sốt vi rút, gần một tuần mới khỏi được.
" Em biết".
" Anh sau khi biết tin liền vô cùng lo lắng, ngày ngày sống trong đau khổ, sợ hãi, lại không thể ở bên quan sát em được, làm anh như muốn điên lên, lần đầu tiên anh cảm thấy bật lực như vậy. Mọi người thấy anh như thế liền giới thiệu anh uống chút rượu rồi ngủ một giấc sẽ khá hơn, anh cảm thấy có lý xong cũng thử"- Chính Hiếu nói đến đây lại ngừng, một lúc sau mới nói tiếp:" Lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng em, cơ thể của hai đứa đều đang loã lồ, quanh thân em đều là những dấu vết đỏ rực, tím tái, phần thân dưới của em lại cô đặc một thứ trắng đục gì đó, anh cúi xuống ngửi mới biết hoá ra đó là tinh dịch của mình phóng ra".
Hoá ra là thế, bảo sao cơ thể mình luôn có cảm giác như được ai đó ôm ấp, nằng nặng còn ấm ấp. Cậu mặc dù đang ốm nhưng cậu vẫn luôn là người thích được dựa dẫm, nên không hề bài xích mà lại còn xán tới trong vô thức mà ôm người ta. Giờ nghĩ lại thì mấy cái vết kia, ra không phải là vì bệnh, mà là vì Chính Hiếu ân ái với cậu a! Cơ mà khoan đã, chẳng lẽ đó mới là lần đầu của hai người. Nhưng cũng chẳng sao, giờ cậu nghĩ lại, được làm tình với anh từ trước, thật sự trong lòng thấy vui vui.
Chính Hiếu thấy cậu không nói gì, lại tưởng cậu giận:" Anh thực sự chưa có vào trong, tin anh đi mà. Anh có vạch của em ra kiểm tra nhưng nó không có bị sưng, bên trong cũng rất khô và khít. Còn phần bẹn của em lại sưng lên, anh đoán anh đã cắm vào giữa đùi của em để phát tiết"- anh cũng vô cùng ngạc nhiên nếu lúc ấy anh không làm gì cậu, nhưng sự thật quả là thế. Anh nghĩ rằng, trong thâm tâm của anh cũng muốn giữ cho cậu.
Có điều nếu đổi là cậu, anh cũng không có tin những gì anh vừa nói.
" Anh chứng minh nó để làm gì? Bộ anh làm như lỗ của em không đáng để cho vào lắm đấy!"- Tùng Lâm cảm thấy mình bị xúc phạm.
"...".
" Sao anh không nói gì? Chẳng lẽ em nói đúng rồi"- mẹ nó, nói thế mà cũng đúng.
" Đầu óc em rốt cuộc là hoạt động kiểu gì vậy? Sao em không nghĩ là anh đang bảo vệ trinh tiết cho em. Với cả, nếu anh không muốn làm em, sao từ lúc ta gặp nhau, lúc nào anh cũng để em thân mật với hạ bộ của mình?"- Chính Hiếu quả thực là bị lời nói của cậu doạ chết.
"... Ừ ha, em xin lỗi. Em thực sự không có để ý cái đấy đâu. Nghĩ lại bây giờ mới mất trinh, em chỉ hận sao lúc anh thích em sao không lao vào thịt em luôn đi"- Tùng Lâm cười ngượng, a xấu hổ quá đi...
" Em lại chẳng chặt mẹ nó cu nhà anh đi ấy chứ"- Chính Hiếu xoa đầu ôm cậu vào lòng than thở.
Tùng Lâm gật gật đầu, xong lại nói:" Ủa, thế cũng có gì đáng kinh ngạc".
" Em không kinh ngạc là một bug rất lớn đấy em có biết không? Nếu là người bình thường thảo nào cũng bảo:" Nói dối, chắc chắn anh đã làm tôi từ trước rồi", rồi sau đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Em bảo anh không lo lắng kiểu gì?"- Chính Hiếu véo má cậu, không biết chuyện này nên cười hay mếu đây.
" Ra là vậy... Cơ mà nếu em không nhầm, ngày nào cũng có cảm giác bị đè. Mẹ! Anh rảnh đến nỗi tối nào cũng chui vào nhà em à? Đàn ông con trai gì mà yếu đuối quá vậy? Sao không cởi quần áo ra hiếp luôn đi"- ai đó đang rất bức xúc vì mình mãi mới bị mất trinh.
"... Có cởi quần áo mà"- Chính Hiếu lủi thủi một chỗ.
" Im mồm!!! Đồ yếu sinh lý".
"...".
" Á!!! Em đùa... ưm ưm...".
---
Sau một khi bỏ bao công sức vào bếp làm bữa sáng cho Tùng Lâm, cuối cùng đồ ăn trên bàn lại nguội hết. Biết thế anh vẫn là tự nộp mình lên sớm có phải tốt không.
" Để anh đi đun lại"- Chính Hiếu hôn xuống cái miệng vẫn đang còn thở dốc nhiệt liệt, bên trong chứa đựng nồng nặc mùi vị tinh dịch của anh làm anh không khỏi cứng lên lần nữa. Vẫn là bước xuống giường mặc quần áo.
" Thôi không cần, của anh nấu là được rồi. Anh đã ăn chưa?"- mặc dù vẫn muốn giày vò anh thêm nhưng lại để ý đến phần chân bị thương của anh hơn.
" Ưm, ăn em rồi"- Chính Hiếu cười cười, cũng không định đi nữa. Ôm cậu thích hơn.
" Nào, ăn miếng đi"- Tùng Lâm vừa ăn một miếng, vừa đút cho anh một miếng:" Phóng cả đống tinh dịch như thế không thiếu nước chết mới lạ".
Chính Hiếu lấy tay cậu nâng lên cái bọc tinh hoàn của anh vuốt vuốt, cười:" Ra nhiều hay ít đều là nhờ kích cỡ của cái này. Của anh vốn dĩ là tích ở đây đến phát nghẹn rồi, chỉ chờ em tới xử lý thôi".
Tùng Lâm thầm cảm thán, hàng to đúng là đặc biệt thích, nhìn từ góc độ nào cũng đều là cực phẩm. Đặc biệt của anh vừa trắng như của tây, lông lại rậm như châu Phi vậy, sự kết hợp này cậu chưa từng thấy qua nên càng thêm yêu thích. Bất giác cúi xuống hôn "chụt" lên đầu dương vật hồng hào của anh.
Chính Hiếu quả thực chỉ muốn đè cậu ra làm, nhưng nghĩ lại giờ mà làm có khi khỏi ăn sáng luôn quá. Bát thức ăn vẫn còn hơn nửa, liền buồn bã cầm lên đút cho hai người:" Đừng quậy nữa, ăn xong chúng ta làm tiếp".
" Cu của anh thiệt đẹp".
"..."- đừng có chơi ác thế được không?
" Em nhớ dạo trước anh cạo lông. Công nhận của anh mọc nhanh thật. Để thế này có phải nam tính biết bao nhiêu không? Nhìn trụi lông chả khác gì trẻ con cả"- Tùng Lâm thích thú vuốt ve đám lông tơ của anh, ngứa tay lại vuốt cả đầu khấc của anh nữa, làm tay cậu tự nhiên ướt ướt.
Ai đó phải dùng thuốc kích thích mọc lông:"...".
Hai người ăn xong bữa ăn, Tùng Lâm liền phải trả giá cho tội lỗi vừa rồi của mình: nghịch phải thứ không nên nghịch. Có điều Chính Hiếu cũng rất biết nín nhịn, sợ cậu không chịu nổi nên chỉ bảo cậu kẹp hai chân lại bao lấy dương vật của mình để mình phóng thôi.
Tùng Lâm sờ sờ hậu huyệt của mình, mỗi lần anh làm cậu đều vô cùng sướng. Từng cú thúc của anh đều rơi đúng điểm nhạy cảm của cậu, làm Tùng Lâm phát thèm cảm giác đó. Có điều dù sướng đến đâu thì của anh cũng là ngoại cỡ, đâm liên tục thảo nào cũng có chút sưng sưng. Chính Hiếu cũng rất chiều chuộng cậu, làm xong đều nhận lấy tất cả mọi việc, từ vệ sinh đến bôi thuốc cho cậu. Cơ mà dạo gần đây hình như cậu mới phát hiện ra điều gì mới:" Anh thích để tinh dịch trong lỗ của em à".
Ai đó đang cười đến rụng rời bỗng cứng đờ mặt. Người ta nói để tinh dịch lưu trong cơ thể sẽ không tốt, nhưng anh thỉnh thoảng làm quá sức cũng không muốn dọn. Anh muốn trong cơ thể cậu có sự hiện hữu của mình.
" Anh xin lỗi".
" Haha, anh cũng dâm đãng phết nha. Có gì mà phải xin lỗi. Em cũng rất thích thể loại này. Hồi trước xem phim, nhìn thấy cảnh nữ sinh vào nhà vệ sinh cởi quần, bên trong còn vương lại tinh dịch chưa ra hết. Nhìn kích thích không chịu nổi"- đang nói tự nhiên cậu có cảm giác không đúng, bèn quay sang nhìn thấy khuôn mặt đen đến lợi hại kia.
" Anh sẽ không so đo chuyện quá khứ, nhưng từ nay về sau, nếu em còn dám mở sex lên một lần, thì đừng trách anh"- Chính Hiếu lườm cậu, giọng điệu lạnh nhạt. Mới vừa còn đang vuốt ve đùi cậu, giờ đã quay lại nằm ra một góc.
" Đừng giận mà. Thực sự bây giờ có anh rồi em còn đi tìm mấy cái đấy làm gì nữa. Bọn nó đâu có đẹp bằng anh, hàng đâu dài bằng anh, đâu có được làm em như anh"- Tùng Lâm lập tức biết hối lỗi mà ôm lấy vai anh lắc lắc cọ cọ. Thấy anh không phản ứng liền nhanh chóng nhảy qua bên kia kéo tay anh gối lên, mặt đối diện nằm dọc với anh để một tay anh ôm lấy mình. Không ngừng cọ cọ vẻ đáng thương.
Chính Hiếu nhìn mà bất lực xoa đầu cậu, anh vẫn chưa thể vui ngay được.
Tùng Lâm hết cách bèn quay xuống ngậm lấy của anh vào miệng.
Lần này anh không phản đối, ánh mắt nhìn cậu bình thường, nhưng trời mới biết anh đang bực thế nào.
Tùng Lâm bú mãi mà không thấy anh ra, thế là bèn quay đầu lên dán lên miệng anh hôn lấy, phần chân thì bắt đầu vòng lấy eo anh quắp lại, để hậu huyệt của mình thân mật với cậu nhỏ của anh.
" Chính Hiếu, còn giận em à?".
" Ừ".
" Đừng giận nữa được không?".
" Chưa thể".
Tùng Lâm cũng hết cách, chơi bài lấy lòng rồi mà vẫn không được. Vậy là bèn nói:" Làm thế nào để anh hết giận".
" Chưa nghĩ ra, chỉ biết trong lòng vô cùng khó chịu".
" Phim heo cũng chỉ là để phục vụ nhu cầu sinh lý thôi mà".
" Em im đi! Em phải có hứng thú với người ta em mới lên được. Mẹ kiếp, em xem phim của bọn Nhật phải không? Xấu bỏ mẹ ra được mà cũng lên, hàng còn đ** khủng bằng anh. Làm cái quái gì mà em đòi lên thế hả Tùng Lâm"- Chính Hiếu càng nói càng hăng, đến cuối gần như hét vào mặt cậu.
" Em bảo con bé kia trong âm đạo của nó có chảy tinh, nhìn kích thích"- Tùng Lâm bị oan ức cũng nổi giận quạu lại.
" Em không có hứng thú với con gái".
" Em bảo em thích cảm giác bên trong có tinh dịch của anh".
Chính Hiếu nghe đến vậy ngẩn người. Vừa nãy khi nghe chuyện cậu xem sex, anh đã không thể giữ được đủ bình tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo, giờ mới biết mình sai sót. Lại ôm lấy Tùng Lâm:" Lỗi của anh".
" Đúng vậy".
" Tha lỗi cho anh nhé".
Tùng Lâm đang định nói lại câu vừa nãy của anh:" Tạm chưa thể được", cơ mà nghĩ lại cậu phải thể hiện mình thanh lịch hơn người ta, liền bĩu môi gật đầu một cái.
" Cơ mà em xem thứ đấy vẫn là em sai".
Đ**! Chỉ có mỗi thể loại như anh mới cấm người ta xem xxx thôi!!! Cơ mà cậu lại nghĩ, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không muốn anh bật nó lên. Chời mẹ, bệnh này cũng có thể lây sao? Nhanh dữ vậy!!!
" Tùng Lâm à, mai dọn về nhà của chúng mình nhé"- hai người cứ dây dưa một hồi, Chính Hiếu phải cố gắng lắm mới có thể tập trung vào việc trọng đại kia.
" Ừm"- cậu cũng thích ở nơi chỉ có hai người hơn.
Mắt Chính Hiếu đột nhiên xuất hiện tối sầm lại, anh nhanh chóng sửa lời:" À không, hôm nay luôn đi"- vốn dĩ anh còn đang cắn rứt vì làm cậu hì hục thế, muốn cho cậu chút thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng biết làm sao được, vợ anh gật đầu ngay tắp lự kìa!!! Tùng Lâm của anh cũng rất háo hức về nhà!!!!!!!!!!!!!
Sau đó là công cuộc quấn gói nhanh chóng, chỉ khổ cho Tùng Lâm, mặc dù đi đường Chính Hiếu đã cố lái cẩn thận nhưng vẫn khó tránh khỏi những lần quành xe và chướng ngại vật, làm cậu mới đi được 1/3 quãng đường mặt mũi đã tái mét rồi.
" Anh xin lỗi, là anh suy nghĩ không thấu đáo"- Chính Hiếu dừng xe lại bế cậu qua ôm vào lòng dỗ dành. Lại thò tay vào mát xa tạo cảm giác dễ chịu cho cậu.
Tùng Lâm cuối cùng cũng tìm lại được chút thoải mái, nằm bò ra trên người Chính Hiếu thở phào. Anh thấy thế liền cúi xuống khoá miệng cậu say đắm, mãi đến khi hai người cùng phát ra tiếng thở dốc.
" Chúng ta đi tới khách sạn gần đây nhé. Đợi bao giờ em hết khó chịu thì chúng ta sẽ đi tiếp"- Chính Hiếu đau lòng không nỡ để cậu chịu khổ.
" Không sao, em không yếu đuối đến mức ấy"- Tùng Lâm ôm lấy cổ Chính Hiếu vuốt ve, thực sự không muốn rời khỏi sự ôn nhu này. Nhưng nếu cậu cứ như thế thì anh sẽ không thể tiếp tục lái xe được. Vậy nên đành nhấc mông trở về chỗ.
Bỗng dưng người bị giữ lại, quay lại chỉ thấy Chính Hiếu nói:" Anh vừa ôm em vừa lái xe".
" Không được, nguy hiểm lắm"- Tùng Lâm hốt hoảng.
" Em không tin anh sao?"- Chính Hiếu nhíu mày.
" Em tin, nhưng nếu anh vì sự thoải mái của em mà liều mình thì không cần thiết. Em thực sự có thể chịu được"- Tùng Lâm mỉm cười, biết anh thương cậu, nhưng cậu không muốn mình trở nên tệ hại đến vậy, bèn từ từ bỏ tay anh ra. Nhưng anh giữ rất chặt, nhìn vào mắt anh, chỉ có sự kiên quyết không thể chối từ.
" Chỉ cần là vì em, cái gì anh cũng có thể làm được. Em có thể chịu được nhưng anh thì không, hiểu chưa? Nếu anh có thể gánh vác cho em, không việc gì anh để em lại một mình"- nói rồi liền ôm lấy cậu bỏ vào lòng mình, bỏ đôi giày của cậu ra rồi liền cởi luôn quần của cậu, sau đó vòng hai chân cậu kẹp lấy eo anh, sau đó tìm một chỗ thoải mái cho cậu tựa đầu. Một tay anh luồn xuống dưới xoa bóp hậu huyệt cho cậu, tay còn lại tiếp tục lái xe.
Tùng Lâm được cưng chiều cũng không nhàn nhã đón nhận. Cậu suy nghĩ một chút rồi quyết đinh vòng tay ra bóp lưng cho anh, như thế có thể giúp anh thoải mái, lại không làm ảnh hưởng đến sự tập trung của anh.
Chính Hiếu mỉm cười:" Từ giờ anh bắt đầu có sở thích mới rồi".
Tùng Lâm biết rồi còn hỏi:" Em bóp rất thích phải không?".
" Điều đương nhiên a"- Chính Hiếu cộc đầu cậu:" Mỗi tội chuyện này có lẽ chỉ làm được trên xe thôi".
" Ủa? Sao vậy"- khó hiểu à nha?!!
" Lúc chúng ta ở nhà làm gì có thời gian bóp lưng, có thì cũng chỉ là khởi động cho màn trình diễn tiếp theo thôi"- Chính Hiếu cười tà, phần dưới cũng hùng dũng chọt mạnh lên.
"..."- cả ngày chỉ biết động dục là giỏi.
" Anh hiểu em đang nghĩ gì đấy"- Chính Hiếu vừa miết ngón tay xung quang hậu huyệt của cậu vừa ngậm lấy tai cậu mút lấy làm Tùng Lâm giật nảy mình, hạ thân hai người va chạm làm anh hít một ngụm khí xuống:" Dục vọng anh nín nhịn 20 năm rồi, em có biết anh chờ đợi em muốn khổ sở thế nào không?".
Vốn dĩ câu nói sau cảm động là thế mà! Cơ mà thôi, dâm dật vẫn hoàn dâm dật. Kệ mẹ nhà anh.
Sau đó là một hồi lẩm bẩm đòi công đạo của Chính Hiếu. Tùng Lâm ban đầu thấy phiền nên liền cắn nhẹ vào vai anh một cái, ai ngờ cái thứ đang ma sát với " chiến binh" của cậu lại được dịp to ra. Chính thức cạn lời!
Chính Hiếu thứ bên trong đang nhịn đến mắc nghẹn, liền muốn vạch ra cơ mà tay anh sớm đã đầy việc rồi, liền nhanh chóng hướng Tùng Lâm cầu thống khoái:" Vợ à, nghịch "hàng" chồng đi".
" Không được, làm như thế tinh thần của chồng sẽ không ổn định"- Tùng Lâm lập tức chặt đứt.
" Nếu không nghiêm túc làm, chồng sẽ không ra nổi đâu"- Chính Hiếu như vô cùng hãnh diện, hếch mỏ lên ghê gớm.
Tùng Lâm mặt đen, cơ mà cậu cũng cảm thấy sẽ rất bất nhân nếu để một chú chim to lớn vẫy đạp đến đổ máu trong chiếc lồng của mình. Vẫn là cậu thò tay vào kéo nó ra.
" Anh yêu em chết mất!"- khoảnh khắc được xổ lồng ra ngoài, chú chim của Chính Hiếu liền đập mạnh vào tay Tùng Lâm khiến cho cậu hốt hoảng, trên tay đã lưu lại một vệt tinh dịch khiến Tùng Lâm vô cùng tự hào: Xem! Tôi chỉ cần cởi cái khoá quần cũng có thể làm chồng tôi bắn được!
Không khỏi tự sướng, Tùng Lâm đem vệt tinh trùng đấy cho lên miệng mình liếm rồi giật mình chiếc xe quẹo quá gắt. Cậu còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy Chính Hiếu thở hổn hển vô cùng khó coi bên cạnh:" Anh quá coi thường sức mạnh của em rồi".
Ra là anh nhìn thấy cảnh cậu liếm tinh dịch của mình ngon lành mà đầu óc chệnh choạng, may mà lí trí kéo anh về kịp thời. Có điều, với phần hạ thân nóng muốn sưng huyết thế kia có lẽ nếu không chịu giải phóng thì sẽ không đi được. Thế nhưng, Tùng Lâm đã bị anh làm quá nhiều lần rồi, nếu lúc này làm nữa, kể cả cậu có tình nguyện anh cũng nghĩ mình sẽ không thể thẳng thắn xuống tay được. Chính Hiếu đột nhiên thò tay bắt lấy tay Tùng Lâm hướng về quần mình, để cậu vuốt ve phân thân của mình mà từ từ thở dốc, đầu anh lại hướng về phía đầu cậu dụi dụi:" Vợ à, chồng nứng".
Tùng Lâm đến giờ coi như cũng đã quen với cái cường độ bá đạo của anh rồi. Dù gì cũng là cái dùi cui dài gần bằng cái thước kẻ 30cm chứ ít gì. Liền không phàn nàn lấy một chứ mà bắt đầu chủ động luận động mạnh mẽ thứ trong tay mình, còn hai đầu lưỡi dây dưa kia Chính Hiếu lại là người làm chủ. Chính Hiếu lần này không kìm nén nữa vì anh rất muốn cùng cậu trở về tổ ấm của hai người ngay lập tức. Cơ thể Chính Hiếu đang run lên, chỉ cần một kích động nhỏ thôi là có thể phun trào, Tùng Lâm sớm đã có chuẩn bị. Cậu không hề muốn lãng phí tinh trùng của anh một chút nào. Nếu cậu hứng bằng mồm, tinh trùng tràn ra quần áo sẽ rất nhiều, còn nếu cậu hứng bằng hạ thân, mặc dù vẫn bị vương ra ngoài nhưng so với miệng trên có lẽ sẽ đảm bảo hơn. Vì vậy khi cơ thể anh có phản ứng, cậu lập tức buông tay ra rồi ấn phần dưới của mình mạnh xuống. Chính Hiếu rít lên một tiếng rồi thả lỏng hai tay. Tùng Lâm không ngừng cảm thấy bên trong mình đang dần bị lấp đầy, luồng khí nóng ấm đập vào thành ruột của cậu khiến cậu cũng nhũn theo. Hai người cứ thế ôm lấy nhau thở dốc cho đến khi Chính Hiếu làm đũng quần của anh và Tùng Lâm ướt sũng.
" Ăn gì mà nhiều thế không biết, rõ ràng sáng nay anh vừa mới bắn"- Tùng Lâm nhìn cái máy sản xuất " sữa" mà thích chết đi được, nhưng vẫn muốn giở chút tình thú ra trêu chọc anh.
" Không phải là ăn em sao?"- Chính Hiếu cười cợt, lại lấy tay quẹt lấy một đống tinh trùng văng ra bên ngoài vét lấy đưa vào miệng cậu. Không có một ai không thích nhìn cảnh vợ nuốt tinh dịch của mình hết, muốn bao nhiêu dâm tà liền có bấy nhiêu. Tùng Lâm cũng rất chi là phối hợp, mặc dù miệng dưới được đút nó nhưng miệng trên của cậu lại vô cùng đói nha, cậu liếm sạch sẽ đến độ Chính Hiếu cảm thấy tay mình một tuần không rửa cũng chả sao, sau đó còn luyến tiếc chỗ tinh dịch bị dính vào quần áo hai người nữa. Vừa định nhấc mông lên liếm xuống hạ bộ của Chính Hiếu, dòng chất lỏng trong người cậu đã đột ngột chảy xuống, đánh bẹp xuống dưới nền xe.
Tùng Lâm:"..."- bữa ăn giàu dinh dưỡng của tôi!
Chính Hiếu thấy vậy liền quyết định đặt ngang người cậu ra, cẩn thận rút hạ bộ của mình ra không để chảy ra giọt nào, đặt lên miệng Tùng Lâm đủn đủn:" Thích chứ?".
Tùng Lâm nhìn hạ thân của anh trơn láng dính đầy hương vị ẩm ướt, mỉm cười thật tươi với Chính Hiếu:" Anh là tuyệt nhất"- nói xong liền cho thứ ấy vào miệng mút liếm đến ghiền.
Chính Hiếu ban đầu còn thoải mái để cậu tuỳ tiện đùa nghịch, càng về sau ngày càng rúm ró, cuối cùng không nhịn được nữa mà cương lên.
" Ôi cha, thật giàu năng lượng"- Tùng Lâm đối với chuyện Chính Hiếu vừa mới bắn bị cậu làm cho ra thêm lần nữa vô cùng thoả mãn trong lòng. Bỗng dưng lại muốn thưởng cho anh một tí a...
" Gì đây? Em là tự nguyện dâng hiến?"- Chính Hiếu thụ sủng nhược kinh, phải biết là bây giờ anh có phải chạy ra ngoài đập đầu đến toác cả sọ cũng không dám đè cậu ra làm tiếp, nhưng nếu là Tùng Lâm của anh chủ động thì lại khác a. Anh có muốn cũng không chống cự lại được.
" Nhanh lên trước khi em đổi ý"- Tùng Lâm nằm banh hai chân ra, để lộ phần hậu huyệt đỏ hỏn. Chính Hiếu cảm giác mình sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong thôiT.T
Mãi mới lết được về đến nhà, bởi vì đã ra quá số lần quy định trong ngày nên vừa rồi chẳng cần xài Rocket hai người vẫn hùng hục mãi mà chưa chịu ra. Cuối cùng vẫn là chuông báo nấu cơm tối của Chính Hiếu làm anh tỉnh lại, cưỡng ép ra một trận thật thống khoái đâm như muốn bục dạ dày cậu, xong lại nằm ôm nhau thở hổn hển, cũng không dám ôm quá lâu a.
" Ai, em còn nhớ lần đầu vào đây liền chỉ muốn thoát ra khỏi thật nhanh chóng. Thế mà giờ nơi này từ bao giờ đã là nhà của mình rồi"- Tùng Lâm nhìn xung quanh ngôi nhà của anh và cậu, lòng bỗng sinh ra mùi mẫn.
" Em nói thế là em không muốn về nhà của chúng ta sao? Anh tổn thương chết đi mất"- Chính Hiếu ôm lấy cậu từ phía sau đặt đầu lên vai cậu bắt đầu thút thít.
" Não bổ nhiều thành bệnh đấy"- Tùng Lâm cạn lời.
" Lời em nói chính là thế"- Chính Hiếu không chịu thua.
" Lời em nói chính là không phải thế"- Tùng Lâm muốn cãi lại nhưng không biết phải vặn thế nào.
" Vậy em chứng minh đi"- Chính Hiếu như đạt được mong muốn thả cậu ra nghển mặt lên cười.
Ôi đệt! Sao có cảm giác mình mắc bẫy thế- Tùng Lâm ai oán thầm.


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2