Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


" Phải chứng minh thế nào?"- Tùng Lâm cũng nâng cằm lên tỏ ý không chịu lép vế. Bỗng nhiên Chính Hiếu tiến tới gặm lấy đôi môi cậu.
Hứ! Rõ ràng là kiếm cớ mà, định lấy sắc dụ chắc? Còn lâu- Tùng Lâm cắn một cái không nặng không nhẹ lên môi Chính Hiếu bắt anh phải thả lỏng ra rồi nhanh chóng lùi ra đằng sau:" Đừng có mà giở trò. Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi".
Chính Hiếu bày ra vẻ mặt tủi thân:" Rõ ràng là em nâng mặt lên bảo hôn, giờ lại bảo anh giở trò"- thanh âm như chuẩn bị ứa nước ra đến nơi.
Phải không? Hình như đúng thế thật. Nói ra thì Chính Hiếu cao hơn cậu, nên cùng một tư thế, lại mang hai ý nghĩa khác nhau. Tùng Lâm tự dưng thấy tức ghê sút vào ống đồng Chính Hiếu một cái.
" Ai ui... gãy chân anh rồi"- Chính Hiếu cúi gập người xuống ôm chân la ó.
Mình sút chắc không có gãy thật đâu nhỉ?- Tùng Lâm ổn định tâm trạng rồi nhanh chóng leo lên cầu thang bò về giường.
" A! Mùi hương của Chính Hiếu, thật thơm"- Tùng Lâm cảm thấy khắp nơi đều là hương vị của người yêu, hạnh phúc khó tả. Cho đến bây giờ nghĩ lại mọi chuyện dù đã xảy ra nhưng vẫn đem lại cho cậu cảm giác hư hư thực thực. Ai đời cái đứa mình ghét như thế bùm một cái lại trở thành người yêu của mình đâu, quá là ly kỳ đi mà. Công nhận người xưa nói cấm có sai, ghét của nào trời trao của ấy a. Mình có nên ghét tiền không nhỉ? À mà Chính Hiếu thì thiếu gì tiền- Tùng Lâm càng nghĩ càng thấy sung sướng. Người yêu mình quả là vạn năng mà, cái gì cũng có hết. À mà hát hơi tệ chút thôi. Mình vẫn có thể yêu thương được. Cơ mà đúng rồi, giờ mới nhớ ra. Không phải mấy cái mẫu người như kiểu Chính Hiếu rất là kéo thị phi sao? Cậu đọc biết bao nhiêu là tiểu thuyết từ Ngôn Tình lượn đến Đam Mỹ, cái chân lý kia chưa bao giờ là khiến cậu thất vọng. Cậu trước còn hy vọng ông xã của mình xấu trai một chút, nhà nghèo một chút, dơ dơ một chút không phải sao?
Chính Hiếu vác vẻ mặt muốn bao nhiêu bi phẫn liền có bấy nhiêu đi vào, lại được vinh hạnh chiêm ngưỡng vẻ mặt vô cùng khó ở của Tùng Lâm.
Chính Hiêu:"..."- không phải anh mới là người nên khó ở sao?
" Nè, anh có thể dơ một chút được không?"- Tùng Lâm rất không biết phải trái ra lệnh.
Chính Hiếu ngay lập tức móc tay vô ngoáy ra một cục gỉ mũi to tướng, định cho vào mồm nhai nhưng mà lại thôi. Không thể mất hình tượng đến thế trước mặt vợ yêu được.
Tùng Lâm cảm thấy chuyện này vẫn ở mức độ khá nhẹ, liền cau mày suy nghĩ. Quả nhiên là có công mài sắt có ngày nên kim, Tùng Lâm lập tức hào hứng hướng ra cửa nói:" Anh có dám dùng nước bọt rửa mặt không?"- Ưm, nói thế thôi chứ cậu thấy phương án này không khả thi cho lắm. Chính Hiếu chắc không thể mất hình tượng đến thế được.
" Anh làm được"- Chính Hiếu kiên định, xong lại đế thêm một câu lí nhí:" Nhưng em không được chê anh dơ".
" Đương..."- Tùng Lâm đang định nói đương nhiên rồi nhưng lại ngậm miệng lại ngay. Chính Hiếu tại sao lại phải hạ mình như vậy vì cậu chứ? Cậu rốt cuộc có cái gì tốt đẹp mà lại bắt Chính Hiếu làm này làm kia? Nghĩ đến đây Tùng Lâm liền thở dài nằm lại xuống giường, nhắm mắt lại mệt mỏi.
Nhưng cũng chỉ được một lát, ngay sau đó bỗng nhiên có một thân hình đè lên thơm vào môi cậu một cái, sau đó nói:" Vợ ơi, nhìn nè".
Tùng Lâm mở mắt ra, liền thấy Chính Hiếu cười với mình, sau đó anh dơ một tay ra, từ môi " chọt" một cái, một túm nước miếng rớt vào tay anh, sau đó Chính Hiếu liền xoa xoa hai tay vào nhau, dứt khoát bôi lên mặt, cuối cùng nhìn vẻ mặt của Tùng Lâm. May quá không có ghét bỏ, nhưng mà sao lại có tia đau xót thế này? Anh còn tưởng cậu muốn đem anh ra làm trò giải trí chứ?
Tùng Lâm tự nhiên lại cảm thấy hốc mắt ươn ướt, lại cảm thấy mình thật vô dụng, liền quấn vào người Chính Hiếu giữ thật chặt, miệng lưỡi ngày thường luôn to gan lớn mật lúc này lại nhỏ nhẹ như sắp vỡ:" Em xin lỗi".
Chính Hiếu cả kinh, muốn nâng mặt cậu ra hỏi xem làm sao nhưng anh lại áp chế ý nghĩ lại ngay lập tức. Tùng Lâm đang khóc, trách nhiệm của anh là đưa bờ vai cho cậu.
Chính Hiếu vuốt ve làn da cách lớp áo mỏng của cậu, khẽ thủ thỉ:" Không sao, có chuyện gì, nói anh nghe".
" Em... cảm thấy mình thật quá đáng. Vì muốn anh luôn ở luôn ở bên em mà mấy cái chuyện đáng xấu hổ thế cũng nói ra được...".
" Cái em gọi là xấu hổ ý chỉ nhổ nước bọt bôi lên mặt ấy hả? Anh thấy đáng yêu mà"- Tùng Lâm của anh làm mới đáng yêu thôi. Anh còn có thể liếm liếm.
Tùng Lâm cũng chỉ coi lời này của anh là đang dỗ cậu, cố gắng đè giọng lại nói cho rõ tiếng:" Em xin lỗi, sẽ không có lần sau".
" Anh nói thật, anh thực sự thấy cái đấy giống trò chơi tình thú hơn, nhưng đối với em thôi! Mẹ nó bọn kia mà nhổ nước bọt lên tay bôi lên mặt thì anh éo còn lời gì để nói với chúng nó luôn ấy. Một lũ súc vật".
"..."- phải a, yêu nhau đến cả cục cức của nhau cũng toả nắng vàng mà. Còn người ta nghĩ gì thì cứ nhìn biểu cảm của Chính Hiếu thì biết. Mặc dù chiêu này hữu hiệu thật đấy nhưng cậu không muốn dùng, cậu không muốn anh bị chửi oan.
" Sao vậy? Vậy có muốn chơi trò tình thú với anh không?"- Chính Hiếu thấy cậu không nói gì liền lấy cằm dụi dụi vào cổ cậu, thành công bắt cậu đưa tay lên sờ đầu anh.
" Ừ"- cái này xem như là bù đắp cho Chính Hiếu đi. Tùng Lâm nghển đầu lên vòng tay qua cổ Chính Hiếu ôm lấy, môi từng chút một liếm lên mỗi đoạn ướt át trên gương mặt anh. Chính Hiếu cảm thấy mình không xong đến nơi, còn chưa kịp để cậu liếm hết khuôn mặt mình đã lập tức đè cậu ra liếm lại.
" Chờ đã nào, không phải em còn chưa bôi sao?"- Tùng Lâm đối với thái độ như muốn nhào qua nuốt sống mình của anh mà sung sướng khôn xiết. Phải biết, làm cho người thèm khát mình muốn chết là một loại hưởng thụ. Cậu đẩy nhẹ Chính Hiếu đang hùng hục trong lòng mình ra có hơi chênh lệch, lại thấy sử dụng bạo lực không ổn, bèn thò tay luồn vào trong đũng quần anh bóp một cái.
"..."- Chính Hiếu ngã gục trong lòng cậu.
Tùng Lâm hài lòng chuẩn bị làm một cục nước bọt siêu to khổng lồ, quả thực nhổ ra liền một đống. Bôi đều lên mặt mình, xong mới gọi ai đó vẫn đang thở hổn hển lên.
Chính Hiếu nhìn bàn tay ướt sũng của cậu, lòng bỗng nổi tà tâm. Liếm mặt cậu mà không chịu yên phận vạch hẳn hạ bộ căng rẫy của mình ra, lấy tay ép hai tay cậu xuống làm như nắm tay cậu nhưng thỉnh thoảng lại có thứ gì đó sượt qua.
Tùng Lâm đương nhiên cảm nhận thấy, thoát ra khỏi bàn tay đã cố tình thả lỏng mà nắm lấy vật khủng bố kia.
" Sao lại dồi dào năng lực thế này?"- Tùng Lâm thực sự không thể hiểu nổi bên trong tinh hoàn của Chính Hiếu có bao nhiêu tinh dịch mà vô cùng dễ lên, mỗi lần ra cũng ngập mồm cậu chứ ít gì.
" Còn không phải tại em sao?"- Chính Hiếu nói vẻ trách cứ. Dương vật thì lại không biết xấu hổ tự mình đưa đẩy theo.
" Vậy em xin lỗi, sau này sẽ không làm anh khó xử nữa"- Tùng Lâm nói xong thả tay ra khỏi cái thứ nóng rẫy kia ra, đẩy Chính Hiếu đi xuống giường. Quả nhiên cơ thể ngay lập tức bị giữ lại, Chính Hiếu đẩy cậu nằm thẳng xuống giường lấy hai tay kẹp chặt lấy hai bên mạng sườn cậu, lưỡi không ngừng di hết từng tế bào da trên khuôn mặt cậu, hạ bộ của anh dường như vẫn còn lưu luyến bàn tay ẩm ướt của Tùng Lâm nên dù tư thế khó nhìn vẫn quyết lả lướt bằng được đặt bộ vị vào trong tay cậu. Tùng Lâm nào chịu nghe lời thế, liên tục quơ tay lung tung buộc Chính Hiếu nổi cáu, dứt khoác cầm tay cậu ép cậu hầu hạ. Phía trên thì vẫn tiếp tục công chuyện. Tùng Lâm ngoài phải vận động tay ra có thể xem như là rảnh rỗi, liền hướng đến cuống lưỡi của Chính Hiếu mà thỉnh thoảng chạy ra mút mút lại nhanh chóng rụt về. Chính Hiếu đối với cảnh tượng đáng yêu này bao nhiêu tà tâm đều bị đổi hết thành sủng nịch tim hường bay phấp phới, lòng thầm thở dài, có khi nào trong đêm động phòng hai người thay vì văng nước tứ tung lại chơi trò véo tai bấu má không ta, cậu đáng yêu thế này làm anh cũng muốn đáng yêu theo...
Vậy là ai đó sau khi luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt đã bị liếm sạch sẽ nước bọt lại chui vào cái miệng nhỏ nhắn của Tùng Lâm mút mút liếm liếm, mà Tùng Lâm giờ đâu còn cho nữa, liền dứt khoát cắn nhẹ lưỡi anh một cái rồi quay mặt đi.
Ôi tim tôi- Chính Hiêu trong lòng gào thét.
Và sau đó người nào đó bị hôn túi bụi.
Chính Hiếu sau khi làm mấy trò con bò cùng Tùng Lâm liền nhận ra con mãnh thú của mình cứ như vậy là tự tiện tụt vào. Phải công nhận mấy cái trò hường phấn này lợi hại.
Tùng Lâm bị hôn cho ngây ngất lại bắt đầu trạng thái õng ẹo quơ tay múa chân vờn khắp người Chính Hiếu. Khi vô tình lướt xuống dục vọng của Chính Hiếu thấy xẹp lép, cậu vừa cảm thấy may mắn lại có cảm giác thật vọng, tất cả đều biệu lộ hết ra mặt.
Chính Hiếu lại lớn lên lần nữa.
Tùng Lâm:"...".
Chính Hiếu cũng bất lực, không thể trách anh được. Vẻ mặt khiêu khích ấy của cậu, làm anh có tinh tẫn nhân vong cũng muốn bắn đầy cơ thể cậu a.
Tùng Lâm cũng nhanh chóng ổn định tinh thần, quả thực, so với cái dạng ỉu xìu vừa rồi của anh, cậu thà bị anh làm cả ngày còn hơn.
Và thế là một thứ gì đó chợt loé qua đầu Tùng Lâm, cậu vòng tay ôm lấy hai chân banh ra, để lộ ra nơi sưng đỏ đang khép mở liên tục như một trái cherry tinh nghịch chờ được hái. Lưỡi cậu thì thè hẳn ra kêu nhẹ:" Muốn uống sữa".
Chính Hiếu cảm thấy trời đất nổ tung.
Sau đó là tiếng kêu la không ngớt của Tùng Lâm.
Tối hôm đó có lẽ là do được làm trong chính căn nhà của mình, Chính Hiếu vì tư tưởng lệch lạc nên đã bố trí ra rất nhiều vị trí có thế đưa Tùng Lâm đến cực lạc sung sướng nên đã bố trí ra rất nhiều " giường ngủ" quanh ngôi nhà của mình. Phòng ngủ thì khỏi phải nói đi, đến cả cái cửa sổ cũng có thể làm cả đêm ấy chứ. Nhưng mắt anh không mù, nhìn thấy nơi ấy sưng đến lợi hại, dù cầm thú đến đâu Chính Hiếu vẫn muốn bảo vệ cậu. Khi Chính Hiếu ôm cậu về giường ngủ nằm xuống định nhả ra, lại bị cậu giữ chặt lấy:" Anh không muốn làm nữa à?"- ánh mặt tràn ngập vẻ bi thương.
Mẹ! Đúng là oan Thị màu. Anh muốn chơi em đến chết em có biết không?- Chính Hiếu quả thực muốn đập đầu:" Anh sợ em không chịu được. Anh không có cầm thú đến thế".
Tùng Lâm đúng là mặc dù sướng nhưng bị đâm nhiều nên cảm thấy vẫn khá là rát. Biết anh vì lo lắng cho mình nên càng quyết tâm với quyết định của mình hơn.
" Anh có thể làm em cho đến lúc anh không thể bắn ra được nữa không?"- Tùng Lâm biết là anh yêu cậu nên liền vòng tay qua cổ anh mút nhẹ tai anh thủ thỉ nói, hậu huyệt thì từ từ trượt xuống dưới hạ bộ vẫn căng cứng của anh khiến Chính Hiếu run lên. Sau khi vào được hết, Tùng Lâm lại ngả đầu ra đằng sau thở nhẹ cái. Phía dưới cưỡng ép mút chặt.
Chính Hiếu điên lên một lần nữa, làm đến khi cậu ngủ mất tiêu luôn. Anh định dừng lại nhưng lại nhớ tới lời cậu nói, liền tiếp tục luận động. Có điều không có sự hưởng ứng của cậu, Chính Hiếu ỉu xỉu nhanh chóng. Khuôn mặt cậu ngủ mặc dù rất dễ thương nhưng cái này không phải dùng để làm anh bắn ra mà là muốn anh liếm liếm. Tùng Lâm ngủ thực sự ngoan ngoãn, Chính Hiếu biết cậu thích để tinh trùng vào trong lỗ nên cũng không rửa đi, còn đề nguyên hung khí định chìm vào giấc ngủ. Có điều hậu huyệt bị ma sát nóng không phải dạng vừa, may mà có đống tinh dịch làm giảm bớt nhiệt. Chính Hiếu sợ tí nữa đống tinh trùng bị truyền nhiệt nên dứt khoát cưỡng chế mình phải ngủ ngay. May mắn là cường độ lao động lớn, ở hoàn cảnh thế này vẫn có thể chìm vào giấc ngủ. Không chỉ có cậu thích để tinh dịch trong lỗ, anh cũng thích cắm vào người cậu bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau Tùng Lâm dậy sớm hơn bình thường tại cái bụng không ngừng đình công, cậu ngước mắt lên thì nhìn thấy miệng Chính Hiếu đang ngậm lấy miệng mình, chắc anh cũng đói lắm đây. Tùng Lâm đưa lưỡi vào miệng anh nuốt hết nước bọt trong miệng Chính Hiếu, thành công gọi dậy cả anh luôn.
" Xin lỗi em làm anh tỉnh dậy"- Tùng Lâm xấu hổ. Toàn là cậu phá đám anh.
" Anh là nô lệ của em, không cần phải xài từ xin lỗi"- Chính Hiếu thử động phía dưới, vẫn dính chặt, thầm than sướng.
" Vậy nô lệ của ta, hiện giờ ta đang vô cùng đói, hãy làm cho ta một bữa ăn thật ngon miệng đi"- Tùng Lâm học theo trong truyện đã đọc, trong lúc cơ thể hai người còn đang quấn quít, làm một "bữa sáng" khiến lòng người khó quên. Cậu quàng tay lên cổ Chính Hiếu, lại vắt một chân qua kẹp ngang lấy người anh, phía dưới thì dần dần siết chặt. Chính Hiếu thâm trầm nhìn Tùng Lâm, lẳng lặng nghe cánh môi hồng đượm phun ra từng chữ, hạ thể cứng lên ngay lập tức. Tùng Lâm rất hài lòng với sự thay đổi trong cơ thể mình, nếu theo như trong sách, vừa kết thúc một đêm quyết liệt mà sáng dậy tiếp tục được người yêu thưởng thức, bạn tình chắc chắn sẽ chết đứ đừ trong sung sướng. Cậu muốn cho Chính Hiếu biết, anh cả đời này tốt nhất từ bỏ ý định vượt rào đi.
Chính Hiếu mà biết được ý nghĩ trong lòng cậu hiện giờ có thể sẽ hận mình không đủ nhiệt thành.
Tùng Lâm cứ nghĩ sẽ được anh làm một bữa no căng đến tối, ai ngờ sau khi uống không ít nước bọt của anh, anh liền bế cậu lên bước vào phòng tắm.
À, muốn đổi địa điểm.
Đến khi thấy anh quệt cây đánh răng xoay tròn trong miệng cậu và anh, lúc ấy Tùng Lâm mới phát hiện mình nhầm to rồi. Cơ mà đây cũng có thể là thú vui mới của Chính Hiếu, nên cậu cũng không ngăn cản. Mãi cho đến khi anh cả gan rút chỗ đang thực hiện "nghĩa vụ" của nó ra, đã thế còn rửa đi thứ ở trong cơ thể cậu.
" Anh dám"- Tùng Lâm chuyển sang trạng thái xù lông.
Chính Hiếu thấy đáng yêu kinh khủng, hạ thân mặc dù không còn được ủ ấm nhưng vẫn không xuống được, anh đang ngồi dưới cậu để cậu dựa vào lòng anh, banh hai chân cậu ra, một tay thò vào bên trong hậu huyệt của cậu không ngừng lấy ra những mảng trắng đục mờ ám, một tay không nhịn được xoa đầu cậu. Sờ đủ rồi mới hôn lên gáy Tùng Lâm mà nói:" Tinh trùng mặc dù có lợi cho sức khoẻ nhưng để nó lưu lại trong này không có chỗ đào thải, lại không có lợi cho sức khoẻ đâu"- anh vừa móc ra lại cảm thấy tiếc vô cùng, nhưng biết làm sao được, Tùng Lâm của anh thích.
Tùng Lâm cũng tiếc kinh khủng, nếu chỗ này hướng hết vào mồm cậu có phải sẽ không gây lãng phí nữa không. Chắc lần sau dù thích hay không vẫn cho hết vào mồm thì hơn.
Chính Hiếu rửa sạch sẽ cho cậu lại đem cậu xuống nhà vào trong bếp, đặt cậu lên một cái ghế dựa, còn mình thì làm bếp, miệng than thở:" Có lẽ anh nên đi mua cái địu trẻ nhỏ, như thế lúc nào cũng có thể quàng em lên thân".
" Anh đi mà nấu bữa sáng của anh đi"- Tùng Lâm bĩu môi định ra khỏi bếp, lại bị anh giữ lại hôn, cuối cùng phát hiện ra bản thân bị anh trói bằng dây điện.
" Bỏ em ra"- Tùng Lâm gào thét.
" Xem anh nấu"- Chính Hiếu xoa đầu Tùng Lâm rồi tiếp tục làm bếp.
" Tại sao em phải xem anh nấu bếp chứ, chán chết. Anh tự đi mà làm một mình đi"- Tùng Lâm vùng vẫy muốn thoát ra mà càng giãy lại càng chặt. Cho đến khi cảm thấy vết siết có hơi đau đau, mới chịu thu lại.
" Vì đây là bữa ăn tình yêu anh làm cho em a. Vậy có phải em thay vì chạy đi thì nên ở đây cảm thán tình cảm anh dành cho em thật thiêng liêng cao cả không phải sao?"- Chính Hiếu nhìn thấy vết lằn trên tay cậu chỉ muốn lập tức cởi trói ra, nhưng lại sợ giữ không được cậu, đành chỉ có thể thu tay về.
Tùng Lâm thấy dù gì cũng là vì mình, không ương bướng nữa, cậu lại nghĩ có thể anh lo cho cơ thể của mình nên mới thế, cơn tức giận nhanh chóng rút về. Nhưng mà đang dỗi người ta, giờ rụt lại lại không được, nên vẫn chưng ra cái vẻ mặt đòi nợ kia.
Chính Hiếu sợ cậu đói nên không làm mấy món công phu, chỉ hai ly sữa nóng cùng hai cái sandwich kẹp thịt và rau. Bữa ăn nhanh chóng được đem lên. Tùng Lâm được Chính Hiếu bế vào bàn, bụng cậu đã sớm không chịu được đồ ăn mà bán đứng khuôn mặt cức ngâm kia, Tùng Lâm xấu hổ cũng xấu hổ rồi bèn dứt khoát cầm miếng sandwich lên gặm. Ai ngờ còn chưa kịp cho vào mồm đã bị Chính Hiếu chặn lại.
" Anh định làm gì"- Tùng Lâm mãi mới tìm ra được một cái cớ mà bạo phát.
" Chẳng phải em bảo muốn làm một bữa sáng tình yêu sao? Anh biết thế này là chưa đủ với em"- Chính Hiếu mỉm cười với cậu rồi sau đó lấy miếng sandwich cậu cầm để lại chỗ cũ, thay vào đó đặt cái thứ không biết đã lên nòng từ bao giờ đang toả nhiệt trong tay cậu.
" Anh dám lên mà không có em"- Tùng Lâm nhìn mà nhảy cờ trong bụng, xong ngoài mặt vẫn là vẻ "ta đây thiệt quá mà".
" Chính là nhìn em rồi mới lên được"- nói xong liền khoá lấy đôi môi đang lải nhải kia bằng đầu lưỡi đang không ngừng khuấy đảo bên trong. Tay anh nắm chặt lấy tay cậu, tay cậu lại cầm lấy thứ ấy của anh, bắt đầu luận động.
" Lâu lắm rồi chưa quay tay, thật nhớ cảm giác này"- Chính Hiếu vừa hôn vừa thở hổn hển:" Biết là được vợ quay tay cho là một trải nghiệm hoàn toàn khác nhưng không ngờ lại sướng như thế này. Anh sắp ra mất".
Tùng Lâm còn đang say mê trong những nụ hôn ướt át của anh, nhưng vẫn có thể nghe được lời anh nói:" Đồ yếu sinh lý"- vừa nói xong liền lập tức hối hận. Câu này dù là trêu hay cố ý, nói trong lúc làm tình là tuyệt đối cấm kỵ.
Quả nhiên Chính Hiếu vừa nghe xong lập tức xìu hẳn xuống, bầu không khí vừa rồi còn nóng bức giờ quay ngoắt 180 độ.
" Phải đấy. Tôi chính là yếu sinh lý. Cậu đi mà tìm người khác đi a"- lúc đang theo đuổi thì còn có thể mặt dày chứ, bây giờ bị chính vợ của mình chê mình yếu sinh lý, bao nhiêu tự trọng cho đủ chứ. Chính Hiếu dứt khoát từ trên bàn phóng thẳng ra ngoài cửa không ngoái đầu lại.
" Em sai rồi"- Tùng Lâm cũng như tên bắn mà bám chặt lấy anh. Có điều lần này anh đẩy cậu ra thật rồi.
" Tránh ra. Đừng để đến lúc tôi tổn thương cậu"- Chính Hiếu mặc dù tức nhưng cũng không nỡ ra tay với cậu, cơ mà cơn lộn ruột không cho anh chấp nhận cái ôm này, bèn gạt phắt tay ra.
" Đừng mà, em chỉ đùa thôi, thật đấy"- Tùng Lâm phen này cực kỳ hoảng hốt, trước đây toàn là anh bám dính lấy cậu, làm gì có chuyện ngược đời này. Lúc trước cậu còn quá đáng biết chừng nào, thế mà anh vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, càng nghĩ lại càng thấy thương anh kinh khủng. Tùng Lâm chợt khóc phóng ra trước mặt Chính Hiếu cắm thẳng vào lòng anh ôm thật chặt. Lại sợ Chính Hiếu gạt cậu ra, còn quặp chân lên hai bắp đùi săn chắc của anh:" Em thực sự chỉ nói đùa thôi. Em không có dè bỉu cái đấy đâu. Chẳng phải em cũng dễ bắn sao, ra còn trước cả anh. Vậy là được rồi. Em không thích người lâu xuất tinh đâu, cảm giác mình thở hồng hộc mất hết hình tượng mà người ta vẫn khô tong cũng rất là khó chịu đấy anh biết không? Em thực sự thích anh bắn cùng với em hơn. Cả hai cùng cao trào đem lại cảm giác hạnh phúc nhất".
Chính Hiếu nhìn thấy nước mắt của cậu sớm đã giương cờ đầu hàng rồi, bị cậu tỏ ra yếu đuối như thế làm sao còn sức chiến đấu nữa chứ? Bao nhiêu sự uất ức, khó chịu đều bị ham muốn lau đi những "hạt pha lê" ấy đánh bay đi. Anh cảm thấy thật bất công, tại sao sức mạnh của cậu lại lớn vậy chứ. Nhưng nhìn vào khuôn mặt đau đớn, sợ hãi của cậu, chợt nhận ra, tất cả mọi thứ đều thừa thãi, chỉ có ở bên ngăn cho cậu làm ra những khuôn mặt ấy mới là quan trọng nhất.


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2