Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


" Thật sao? Em không phải chỉ vì muốn anh vui lên đấy chứ?"- Chính Hiếu biết được rằng cậu không dè bỉu mình, liền như con cún được chủ tặng xương, mắt sáng lên như vì tinh tú, chỉ thiếu cái đuôi quay tít mù thôi.
" Anh đã thấy em tỏ thái độ bất mãn khi anh ra chưa?".
Chính Hiếu tự thừa nhận mình là người quan sát Tùng Lâm kĩ nhất quả cũng phải thừa anh chưa từng thấy cậu thất vọng về khoản giường chiếu của anh. Cậu không phải kiểu người biết che giấu cảm xúc, chắc chắn sự thoả mãn cậu toả ra cho anh là thật. Chính Hiếu như càng thêm tin tưởng. Có điều, đây có khi cũng là nỗi lòng của cậu...
Tùng Lâm cảm thấy những gì anh bỏ ra chỉ để đạt lấy cậu quả thực không đáng, cậu cũng tự biết mình nhỏ bé thế nào. Trước đây cậu không để anh vào mắt, sau đó lại nghe theo anh nói, nghĩ mình đặc biệt. Nhưng, cậu sẽ đặc biệt đến bao giờ chứ? Suốt ngày bắt anh hầu hạ cậu, còn đánh đập, dè bỉu anh, liệu anh còn kiên nhẫn với cậu đến bao giờ? Nếu trước đây là anh có gắng vì cậu, có lẽ bây giờ phải lật lại thôi.
" Chính Hiếu à?"- anh đối với cậu luôn là vẻ mặt chân thật, chẳng khó gì để Tùng Lâm nhìn ra biểu cảm của Chính Hiếu:" Anh vẫn không à? Sao vậy?".
Chính Hiếu nghĩ nếu anh nói thẳng ra:" Em có phải thích người sinh lý khoẻ phải không chắc chắn cậu sẽ không nhận", không phải cậu nói dối mà cậu chỉ yêu thích con người ấy trong tiềm thức thôi. Dù biết là vậy nhưng anh vẫn khó chịu, anh muốn cả trong tiềm thức của cậu cũng phải phục tùng anh.
" Anh không sao, chỉ là vẫn chưa sắp xếp được tâm trạng"- Chính Hiếu ngay lập tức giấu đi tâm tư.
Tùng Lâm nghĩ cũng phải, vừa mới làm người ta xấu hổ bỏ đi, giờ lại kéo về, thảo nào cũng có hơi chút ngượng ngùng. Không sao cả, từ giờ cậu sẽ là người thu hẹp khoảng cách của cả hai, thay vì chỉ có anh như xưa.
" Hiếu Hiếu của em cũng chưa ăn sáng mà đã vì em mà làm nhiều thứ thế này rồi, em thật muốn nấu một bữa ngon tặng anh"- vừa nói cậu vừa tiến tới ôm lấy thân thể đẫy đà cơ thịt của anh, hôn lên đường gân trên cổ, thành công kích thích phần dưới của anh lên lần nữa.
" Lôi em lên giường"- cậu cắn tai anh thủ thỉ.
Chính Hiếu như bị bùa mê thuốc lú mà quả thực bế cậu lên giường, xong bản năng người chồng vẫn lôi kéo anh về được:" Em còn chưa ăn sáng".
Ừ nhỉ, suýt thì quên. Cậu không ăn nhưng anh cũng phải ăn chứ. Tùng Lâm xấu hổ chạy đi cầm ra bữa sáng anh làm đã nguội đi không ít, lại cảm thấy mình thật đáng đánh đòn. Cậu ngồi lên đùi anh, ngay phía dưới mông là vật căng cứng đang từ từ rỉ nước, cầm miếng sandwich định đút lên cho anh, bỗng lại nhớ tới gì đó, cậu liền tách cái bánh ra, nhổ một bãi nước bọt vào phần nhân bánh, mong là không bị chê dơ.
Quả nhiên anh không làm cậu thất vọng, cậu cảm nhận được rõ ràng dương vật của anh đã nhướn lên một cái, làm ướt một mảng lên mông cậu. Tùng Lâm lúc này mới nâng cằm Chính Hiếu lên nói:" Há mồm".
Chính Hiếu như con rối trong tay cậu, há mồm ra mặt ngơ ngẩn nhìn cái bánh như có sức hút diệu kỳ. Tùng Lâm kẹp miếng bánh vào miệng, từ từ truyền đến cho Chính Hiếu cắn, đến khi môi hai người giao nhau, anh liền không nhịn nổi nữa mà đè cậu ra hôn ngấu nghiến.
Tùng Lâm lấy hai chân ôm lấy eo anh luồn lách, muốn cho của anh một phát đâm thẳng vào mà khó quá chơi, đành phải xài tay cầm lấy nhét vào, cũng không quên nắn vuốt dương cụ của anh đến nỗi mắn Chính Hiếu đỏ hầm hập, chỉ thiếu điều chưa đổ máu ra thôi.
Đang thời khắc mấu chốt thì bụng Tùng Lâm reo.
Chính Hiếu nhìn cậu trân trối.
Tùng Lâm thở dài một tiếng, bảo anh làm tiếp có lẽ sẽ phải cần đến một sự mị lực vô cùng lớn, liền rất biết điều ngồi lên hạ vật của anh trước khi nó xìu xuống.
Chính Hiếu thở dốc:" Phải ăn đã...".
" Vậy anh đút cho em đi"- Tùng Lâm vì vật ở bên trong mà ngúng nguẩy.
Để vợ mình bụng đói anh cũng chả có sức mà làm, liền tận tâm hầu hạ bữa sáng cho cậu. Anh đưa bánh ra trước miệng cậu, bỗng nghĩ ra gì đó, lại kẹp miệng mình.
Gì chứ không phải chỉ mình cậu là muốn khiêu khích đối phương.
Tùng Lâm quyết chọc điên anh, cứ cắn một miếng lại đổi vị trí, dưới hạ thể thì không ngừng nhả mút làm người Chính Hiếu nóng đến doạ người. Cắn mãi mới hết cái bánh tưởng anh sẽ ăn cậu, ai dè anh lại nhét miệng cậu ly sữa. Anh không cho cậu cầm, cứ thế mà tu thẳng vào miệng cậu. Tùng Lâm cũng biết là anh bấn lắm rồi, mà cậu tự nhiên lại có trò mới.
Tùng Lâm giàng lấy cốc sữa của anh, để sánh một ít ra ngoài, nhanh chóng đổ lên người mình:" Uống đi".
Trái với suy nghĩ của cậu, Chính Hiếu lúc này lại đen mặt. Anh đưa tay lấy cốc còn lại, uống một ngụm thật lớn, sau đó cưỡng ép mở mồm cậu ra thải hết vào. Chỉ sau ba lần tương tự liền hết sạch. Tùng Lâm cứ bị anh khoá mỏ, ngoài cố gắng nuốt vào liền không làm được gì khác. Sau khi nuốt hết ngụm cuối cùng, cậu thấy bản thân bị đè lại, sau đó là cơn hùng hục như vũ bão của anh kèm theo giọng điệu không thể kiềm chế:" Em biết không, một khi anh đã ấn vào, sẽ rất khó để rút ra".
Chính Hiếu làm lần này chỉ là phát tiết, không làm đến cuối cùng. Vậy mà chỗ đó cũng đã sưng đến lợi hại rồi. Cũng biết sao được, anh phóng thích cũng phải mấy lần mới tạm thời hạ được tí hoả bị cậu thổi bùng lên. Anh tự tát bản thân một cái, lại cúi xuống nhìn ai đó đã lăn ra ngủ mê mệt trong lòng mình, khẽ rút một cái, một bãi nước rơi xuống được anh đỡ kịp đút vào miệng cậu. Thầm nghĩ, trước khi tắm mà không cho cậu ăn no, thảo nào cậu cũng giận anh lắm cho mà xem. Thế là lại tiếp tục cẩn thận không làm lãng phí giọt "sữa" nào, đút cho cậu ăn no.
Lần này quả nhiên để lại hậu quả sâu sắc, cậu tỉnh dậy vì cơn đau xót bên dưới, hạ mắt nhìn xuống liền thấy anh đang thoa thuốc lên phần sưng lên của cậu.
" Có đau lắm không? Anh xin lỗi, có điều thuốc cũng phải nửa ngày mới đỡ được"- Chính Hiếu tỏ vẻ hối lỗi nhìn cậu.
Tùng Lâm nén cảm xúc rất tệ, không thể không thốt ra những tiếng rên. Nếu là bình thường nghe thảo nào cũng làm Chính Hiếu muốn ngu luôn cái đầu rồi, nhưng giờ đây anh chỉ còn lo lắng và xấu hổ. Bôi thuốc xong, anh ôm lấy cậu vào lòng:" Có muốn làm gì không? Xem phim? Ngắm cảnh? Hay anh mát xa cho em?".
Mẹ sao nghe mờ ám quá vậy? Có điều nhìn vẻ mặt của Chính Hiếu, cậu biết anh không hề có ý làm mấy cái kia.
" Chúng ta xem phim nhá"- Tùng Lâm dựa vào ngực anh dụi dụi.
Hai người xem phim hoạt hình giải toả bầu không khí, có điều không biết phim làm ăn kiểu gì, lại cho cả tình tiết máu chó vào đây?
Chính Hiếu đổi phim, lần này là phim hình sự, anh đang định đổi kênh thì cậu ngăn lại:" Lâu lâu em cũng muốn đổi không khí", liền thôi.
Có điều phim người lớn mà, thảo nào chả có cảnh nóng, Chính Hiếu hận mình tự nhiên ngu kinh khủng, hận cả nhà làm phim con mẹ nó sao dám để thằng nam chính gần như hở hết lên phim, liền thấy Tùng Lâm bóp lấy dương cụ anh.
"...".
Người con gái trong phim hở cả phần sau để lộ vòng mông bá đạo của mình đang lả lướt trên hạ thân người đàn ông kia, tay ông ta thì khoá mông cô lại bóp bóp, cô gái kêu lên cắn vào vai người đàn ông làm ông ta tát bốp vào mặt cô ta một cái rõ to lăn khỏi vị trí.
Khán giả:"...".
Bàn tay đang lần mò của Tùng Lâm cũng ngưng lại.
Cảnh tiếp theo quả không làm con dân thất vọng, ông ta đè lên cô gái hôn như muốn cắn đứt lưỡi đối phương đến nơi, còn không ngừng ra vào bên dưới, hai tay cũng không yên ổn tát bôm bốp vào người cô gái, mồm thì mắng chửi:" Con đĩ già rỗng tuếch mà cũng đòi câu dẫn tao"- ấy vậy mà vẫn phang ầm ầm.
Tùng Lâm dành lấy điều khiển tắt TV sợ ai đó lây tính xấu.
Chính Hiếu đương nhiên hiểu cậu nghĩ gì, anh mỉm cười hôn lên má cậu:" Vợ là để yêu thương, không phải để đánh".
Tùng Lâm định nói cái này là SM, có điều lại sợ vả mồm, cuối cùng lựa lời:" Sau này anh thảo nào cũng phải hối hận vì câu này".
" Em có lỗi với anh, anh sẽ giết cả họ nhà em a"- Chính Hiếu nút lấy lưỡi cậu.
Tùng Lâm thoáng run, hồng phấn nhiều quá làm cậu quên mất người đang ôm cậu là một kẻ người người a.
Tùng Lâm dứt khoát không dám ho he gì nữa, đến cả tay cũng rời khỏi vị trí.
" Em không yêu anh?"- Chính Hiếu quay mặt cậu ra nhìn thách thức.
" Nào dám chứ"- Tùng Lâm đổ mồ hôi, sao nằm không vẫn dính đạn thế này.
" Tay đang sờ anh sao lại rút".
Tùng Lâm đưa tay về lại chỗ cũ, sóc nhiệt tình.
Chính Hiếu trước chỉ đơn thuần là để cậu làm cho sướng, nhưng bây giờ không chỉ là thế nữa, anh còn phải rèn luyện. Chính Hiếu vừa hôn cậu vừa để cậu kích thích phần dưới. Cảm thấy tư thế không thuận, lại quay ngược cậu lại ngồi lên đùi anh tiếp tục chiến đấu. Mấy pha sắp bắn, anh lại gồng mình lên đổi tư thế, nhưng thời gian càng ngày càng ngắn lại, trong tiếng thở dốc, Tùng Lâm nhìn xuống bên dưới tỏ rõ sự thèm thuồng, Chính Hiếu dứt khoát ấn đầu cậu xuống xả hết vào miệng cậu. Đặc điểm của anh là dù ra mấy lần những vẫn đủ để cậu không uống kịp. Trên tay Tùng Lâm là tinh dịch của anh bị phòi ra, cậu cho từng dây tinh dịch vào miệng liếm mút ngon lành, còn lưu lại trong miệng một lúc lâu tận hưởng mùi hương nam tính nhất của anh này.
Chính Hiếu từ trên cao trông thấy cảnh cậu liếm ngón tay đến sạch, lại quay ra bú mút dương vật của mình, lại phóng ra một lần nữa. Cho đến lúc Tùng Lâm sợ thay anh mới miễn cưỡng quay mặt đi cho cậu bú sạch.
Tùng Lâm khoan khoái với cái bụng căng chặt đầy tinh dịch của anh, nằm bên hạ bộ của Chính Hiếu hôn chụt một cái:" Bụng em cả đống con của anh thế này liệu có mang thai con của chúng ta không?".
" Em muốn có luôn không?"- Chính Hiếu sờ tai cậu dò hỏi.
" Nói thật em vẫn luôn nghĩ có con sớm thật khổ, phải dành thời gian để trông con. Anh thì đi làm, em thì lo chuyện bếp núc, thêm cả đứa con chắc chả còn bao nhiêu thời gian nữa. Nhưng không phải em ghét con đâu, mặc dù mệt nhưng được cùng người mình yêu ngắm nhìn đứa con của mình khôn lớn cũng thật hạnh phúc, hơn nữa đứa con còn là chìa khoá gắn kết hai người nữa"- Tùng Lâm vừa nói vừa miên man mơ về tương lai.
" Anh không cần đi làm cũng đủ tiền nuôi mẹ con em, em thì chỉ cần bầu bạn cùng anh thôi, mấy thứ như dọn dẹp gì đó thì có thể thuê giúp việc. Có điều dọn phòng ngủ hay quần áo cá nhân các kiểu thì vẫn nên để chúng ta tự làm. Suy cho cùng đâu thể để giúp việc thấy cái quần lót thấm đẫm tinh trùng của em phải không?".
" Sẽ không có chuyện đó đâu, phí tinh trùng lắm, từ giờ anh bắn ra em sẽ nuốt hết"- Tùng Lâm mút mút dương vật của anh cho nó lớn lên.
Chính Hiếu không nhịn được độ dễ thương của cậu, lại lôi cậu nằm cạnh mình hồn chùn chụt, hôn đến mức Tùng Lâm thở hồng hộc mới chịu dừng:" Còn nữa, nói như em thì ta có lẽ nên đẻ một đứa thật, tránh cho em lăng nhăng vớ vẩn. Có điều anh cũng không sợ, đâm em một cái với anh cũng chả thành vấn đề".
Anh quả thật rất biết phá hoại bầu không khí đấy biết không?
Câu chuyện về vụ giết người kia cuối cùng cũng lắng xuống, thay vào đó là vụ việc nghi phạm đang được điều trị tại bệnh viện bất ngờ leo cửa sổ với tiếng thét kinh hoàng:" Thả tao ra" lan truyền đến chóng mặt. Mọi người đặt ra nhiều giả thuyết, có người nói cô bé bị hãm hại muốn tìm tự do đến mức phát điên, nhưng ý kiến đấy nhanh chóng bị đưa vào diện người nhà của phạm nhân, id đăng tải ý kiến đấy còn nghiễm nhiên thu về hàng loạt gạch đá, còn được người ta chia sẻ rầm rộ đủ để cho không bao giờ dám vào lại cái id này. Người ta vẫn tin đây là một con khốn nạn ấu trĩ hơn. Cuộc sống là thế đấy, sự thật đưa đến trước mặt bị xem là trò cười, còn lời giả dối thì dễ dàng chiếm được lòng tin.
Chính Hiếu vì muốn để cho cậu biết về độ bá đạo của mình, còn nói thêm cho cậu biết, anh đã phái người trà trộn làm bác sĩ chính cho cô ta, tiêm cho cô ta liều kích thích ảo giác, còn phái đội pháp y làm giả giấy nữa.
Con cừu ngơ ngác nào đó bị doạ sợ xanh mặt.
Học sinh trong trường chuyển đi kha khá, Tùng Lâm đương nhiên cũng vậy. Không phải vì lý do gì khác, Chính là Chính Hiếu chán làm giáo viên rồi. Từ vụ của thằng Hoàng kia là rõ, Tùng Lâm rõ ràng phải đi học tiếp, so với một giáo viên thì học sinh ngồi chung bàn chẳng phải lúc nào cũng có thể kề cận sao? Đương nhiên anh cũng có thể dùng tiền nhờ người đi học hộ, có điều vì sao phải làm thế? Anh còn chưa được ngồi học với cậu bao giờ đâu.
Tùng Lâm nhìn thấy anh trong bộ dạng mới mà hốt hoảng, không hoảng sao cho được, ai đây?
" Không nhận ra anh à?"- Chính Hiếu tháo mặt nạ da người xuống, để lộ ra nhan sắc tuyệt đỉnh của mình.
" Em không muốn thấy anh trong bộ dạng khác đâu- Tùng Lâm trầm mặt xuống.
Chính Hiếu đờ người ra, liền sau đó xé bỏ chiếc mặt nạ của mình.
" Vậy là anh không đi học cùng em nữa sao?"- Tùng Lâm biết là mình lại lên cơn khó ở, nhưng chả biết làm thế nào.
" Ai bảo em thế? Chỉ có anh thích hay không, em còn lâu mới đuổi anh đi được. Anh còn có thể làm tình với em trong lớp mà không ai biết cơ"- Chính Hiếu vòng tay ôm lấy cậu vào lòng mình, cạ cạ cậu vào vùng kín đang từ từ ngóc đầu dậy của anh.
" Vậy có em nào làm tình với anh mà em không biết không nhỉ?"- Tùng Lâm ngả ngớn.
" Một lần nữa em còn dám nghi ngờ anh, anh sẽ cắt đứt lưỡi em đi luôn"- Chính Hiếu cũng ngả ngớn lại.
" Cắt lưỡi em thì anh đấy cái gì ra mút?"- Tùng Lâm rê đầu lưỡi giữa hai hàm răng của Chính Hiếu làm anh từ từ siết nhẹ hai hàm lại với nhau rồi lại dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi của cậu không rời.
" Sao hả? Không nỡ?"- sau khi bị Tùng Lâm nhéo vì quá kịch liệt, Chính Hiếu mới thả cậu ra. Tùng Lâm lại tiếp tục đùa cợt.
" Nỡ sao được"- Chính Hiếu rê lưỡi quanh môi cậu, từ từ tìm cách luồn vào trong như con rắn làm Tùng Lâm dứt khoát đóng chặt cửa miệng. Anh liền chọc một phát vào cách cậu.
" Há há... ưm"- Tùng Lâm bị chọc vào điểm yếu cười như ngả rạ nhưng lúc phát hiện ra đã quá muộn. Lần này cậu bị anh hôn cho không còn hơi mà trêu, cứ định mở miệng là một nụ hôn mãnh liệt khác lại nhấn xuống.
" Mai chúng ta về nhà nói chuyện với bố mẹ chuyện này nhé?"- sau khi vo Tùng Lâm ngốc thành một cục, Chính Hiếu nắm cằm Tùng Lâm mà nói.
" Ừ, tiện thể về thăm nhà luôn. Cơ mà thấy hai mẹ có vẻ hợp nhau lắm, không biết bả đã chịu về chưa?"- Tùng Lâm bị dụi cho sướng, thân thể cứ uốn éo trong lòng Chính Hiếu, thuận lợi biến lớn thứ gì đó ở giữa kẽ mông mình.
" Anh cũng chẳng để ý, có điều nếu chưa về thì anh cũng bắt phải về thôi"- Chính Hiếu sợ cậu không chịu nổi nên chỉ đành kẹp hai chân cậu vào giữa hạ bộ rồi từ từ dập dềnh, kiểu kích thích nhẹ nhàng này trái lại rất thư thái.
" Mẹ em mà anh làm như người ở không bằng ấy"- Tùng Lâm khẽ bấu tí anh một cái.
Chính Hiếu lúc này mới phát hiện ra mình lỡ lời, thoải mái quá làm anh cũng không biết phân biệt nặng nhẹ:" Anh xin lỗi, anh không cố ý".
" Ưm, mà hình như lần này về phải đem theo quà thì phải. Đây là lần đầu tiên em đem quà về nhà đấy. Cảm giác lần đầu tiên lúc nào cũng thật hồi hộp"- Tùng Lâm mân mê bầu ngực đẫy đà của Chính Hiếu, cặn một ngụm để lại vết răng trên đầu ti anh.
" Anh mới phát hiện ra em rất thích ngực. Ngực anh đẹp lăm phải không?"- Chính Hiêu thay đổi tư thế đối diện ngực với mặt cậu, tay thì cầm vú mình bóp bóp.
" Ừ, bo đì nở nang ai chả thích, em còn đặc biệt thích những cặp đùi to cơ. Anh biết không, những người em thích đều sở hữu cặp đùi to đó"- nói rồi lại mân mê cặp đùi chắc mẩy của anh, không có chỗ nào là không hài lòng:" Anh đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của em luôn Chính Hiếu ạ, em yêu anh chết đi mất".
Chính Hiếu cười thầm trong lòng, cảm thấy tiền mình đổ cho cái Ánh quả thật không uổng công. Nó bảo cậu không thích bo đì bình thường, mà ngực nhất định phải mẩy, đùi nhất định phải to, bụng không được thon lại, phải to thẳng dáng người. Cứ lấy phác hoạ của là ra tất. Ra là cậu thích kiểu bị lấn chiếm:" Còn hình mẫu lý tưởng của anh từ em mà ra. Em xem có công bằng không chứ?"- Chính Hiếu giả bộ đanh mặt nhéo cằm cậu.
Tùng Lâm ngượng nghịu cúi đầu xuống, chỉ thấy anh bỏ cậu vào lòng:" Có điều là anh theo đuổi em trước. Anh cũng nóng lòng muốn thử cảm giác lần đầu trên giường của em".
---
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hôm qua mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng hai người vẫn tới bên cửa sổ làm một lần, Chính Hiếu sợ cậu đau, lại còn phải để sức cho cậu nên dứt khoát kìm lòng hai lần dứt ra. Tùng Lâm lại muốn tinh dịch để trong người mình, kết quả một đường đi, dù đã cố gắng tinh dịch vẫn từ từ chảy ra, Chính Hiếu cảm giác cậu chán sống rồi nhưng vẫn cố gắng bóp hạ bộ của mình lại mà mút sạch toàn bộ tinh dịch trong lỗ hậu của cậu mớm cho cậu ăn. Tối hai người lên sân thượng ngắm sao, Chính Hiếu thủ thỉ vào tai cậu:" Đây không phải nơi ngắm sao tuyệt nhất, anh rất muốn dẫn em tới chỗ kia nhưng một khi tới đó thì phải làm em cả đêm anh mới chịu nổi. Nên giờ chỉ đành cho em ủy khuất thôi".
Tùng Lâm lấy đó làm hả hê, nơi này là bể bơi trên tầng thượng, anh với cậu đang nằm trên một chiếc phao, cậu nằm ngửa trên ngực anh, lưng cậu đang kề kê thứ nóng rẫy của anh ép vào, liền thò tay vào bóp nó một cái:" Thứ nứng c*c".
Chính Hiếu bắt lấy tay cậu cắn nhẹ:" Không nghịch".
Tùng Lâm nghe lời cùng anh chăm chú ngắm sao, anh cũng được dịp phô diễn tài năng.
" Kia là chòm Bạch Dương của em. Em biết chòm sao của anh là gì không?".
" Đừng tưởng em không biết, hồi trước em còn vẽ hẳn một quyền Horoscope đấy. Sinh ngày 13/2, là chòm Bảo Bình, thuộc hệ khí, đúng chứ?"- Tùng Lâm lè lưỡi.
Cảm giác được người yêu nhớ sinh nhật mình là một trong những niềm hạnh phúc to lớn. Anh lúc đặt ra câu hỏi vẫn còn hồi hộp bất an, nhưng đến bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc dần dần chiếm lĩnh.
" Anh hạnh phúc quá"- Chính Hiếu ôm cậu vào lòng dụi lấy dụi để.
" Sớm biết anh có máu "ngôn lù" mà"- Tùng Lâm thờ dài.
Chính Hiếu lại nói cho cậu về chòm sao của anh, nói chòm sao của mình rất chung tình. Cậu lại cãi nó rất dễ thay đổi. Anh chứng minh cậu không đúng, liền lấy điện thoại ra "sợt". Hai người xem xong mấy lượt, lại rút ra một kết luận, anh cấm cậu chơi với những chòm sao có tình cảm với cậu, cậu bảo:" Chẳng lẽ gặp người ta cứ phải hỏi xem cung gì?".
Anh lại nói:" À không đúng, em tốt nhất đừng giao du với ai cả, có anh là đủ rồi".
" Đồ điên, tôi đợi cho đến bao giờ anh chán ngấy tôi, rồi tôi có chết cũng bám theo cho anh tức phát điên".
" Anh cầu còn không được"- Chính Hiếu nghe mà " mũi kiếm" chĩa thẳng vào mặt cậu làm Tùng Lâm sửng sốt.
" Anh bệnh hoạn lắm rồi"- Tùng Lâm thảm thiết kêu la khi nó bắt đầu du nhập khe chân của cậu đung đẩy.
" Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy".


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2