Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


Hôm nay là ngày hai người về nhà mẹ đẻ của cậu, nghe thì thế thôi chứ đến trưa Tùng Lâm vẫn chưa chịu dậy.
" Tại anh đấy, đã làm ngoài trời còn ngủ ở đấy cả đêm, giờ thì đến lết khỏi giường cũng không nổi nữa rồi"- Tùng Lâm rất muốn gào thét đấm đá mà sức không nổi, chỉ đành dứt tóc cái người đang xoa bụng mình cho hả giận.
" Bụng anh cũng đau mà, em cũng xoa xoa cho anh đỡ đau đi"- Chính Hiếu ủ rũ cọ cọ cằm cậu, lại lấy tay cậu đặt lên bụng mình xoa nắn.
" Cho chừa, lần sau xem em còn dám không"- Tùng Lâm xị mặt, nhưng vẫn lấy tay xoa bụng cho anh.
" Làm em ở ngoài trời rất thích, lần sau anh sẽ mang thêm cái chăn. Hôm qua sơ xuất cứ nghĩ gió mát thế thì ngủ nude cho khoẻ thôi, ai ngờ lại thành ra vậy. Lần sau tỉnh dậy đảm bảo em chỉ muốn cạ vào đũng quần anh đòi làm nữa thôi"- Chính Hiếu càng nói càng hăng, làm cậu em một lần nữa thức dậy hung hăng ngúng nguẩy hạ thân của cậu. Tùng Lâm nhìn đến là ngứa mắt, nhất quyết bóp cho nó cái.
" A..."- chất dịch trong suất sệt sệt thầm ướt bàn tay cậu.
" Chắc chỉ có anh bị bóp mới bứng lên nổi"- Tùng Lâm buông tay đầu hàng mặc cho số phận, nằm quay lưng về phía anh. Tại sao phải quay lưng ư? Vì nhìn thấy ghét. Ghét mà không làm gì được lại càng ghét hơn. Nhưng chỉ một lát sau, cậu đã phải quay lại trừng anh đầy giận dữ:" Không cho làm".
Chính Hiếu tủi thân nhìn cậu bé của mình bị tụt khỏi nơi nóng bỏng vừa mới cho vào kia, lại nói:" Em đưa mông rõ ràng là muốn khiêu khích anh".
" Rõ là có bệnh, đầu anh dày đặc tinh trùng quá rồi"- Tùng Lâm nằm cong người bày ra tư thế phòng thủ lăn về góc giường mắng, lại bị Chính Hiếu lấn tới cầm tay cậu nắm lấy hạ bộ của mình:" Chỗ này mới nhiều, đầu anh chỉ toàn đủ loại tư thế của em lăn lộn trên người anh thôi".
" Cút đi"- ai đó bị ấm ức dứt khoát rời khỏi giường, lại nhanh chóng bị tóm gọn:" Đi đâu?".
" Tránh xa em ra"- Tùng Lâm nạt nộ.
" Tránh không được, cả đời này ông trời đã bắt buộc hai chúng ta dính lấy nhau rồi"- Chính Hiếu như một điều đương nhiên ôm càng chặt.
" Linh tinh bậy bạ, em không có anh 20 năm nay sống vẫn tốt".
" Anh 20 năm nay không có em sống rất không ra gì".
" Kệ mẹ anh chứ, liên quan quái đến em".
" Ừ ai bắt em quan tâm mẹ anh đâu, quan tâm đến anh còn chưa đủ đây này".
"...".
" Rồi rồi không nói về mẹ anh nữa, chúng ta nếu đã dậy rồi thì nên chuẩn bị quà cho người trong nhà em phải không?"- Chính Hiếu bế cậu vào nhà vệ sinh, chịu đựng cậu "sỉ vả" nào là tinh dịch bắn ra rửa đi không thấy tiếc à, thế thì từ lần sau đừng có mà nhét vào miệng cậu nữa, ứ thèm, còn quạu lên không cho xử lý. Nhịn không nổi, lại cắm thẳng vào mồm cậu sục sục, cho đến khi anh dùng tay đâm cậu từ phía sau bắn ra mới thoả mãn mà run lên bắt cậu nuốt trọn tinh dịch của mình, còn thoả mãn kêu:" Đủ chưa?".
" Anh không hiểu tiếng Việt hả? Ai thèm mà đủ hay không chứ?"- Tùng Lâm mặc dù sướng muốn chết nhưng vẫn chưa thể xua đi cơn tức này được.
Chính Hiếu nghe vậy lại cười hì hì cầm lấy dương vật của mình bắt đầu sục trước mặt cậu. Anh banh háng ta hướng thẳng người về cậu tuốt tinh khí, vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đắm đuối vừa thở hổn hển:" Tiếc nhỉ, anh còn định cho em ăn đợt nữa mà xem ra ai đó chán của anh rồi, đành phải lãng phí vậy. Biết sao được, mẹ mấy đứa không thương mấy đứa thì bố cũng chỉ đành bất lực thôi".
Tùng Lâm miệng mặc dù lớn tiếng nhưng hai mắt lại không thể thoát nổi phần quy đầu đỏ bừng đang rỉ nước đến mê người của ai kia. Chính Hiếu nhìn vào gương mặt đờ đẫn của cậu mà cười thầm: Lại bảo không si mê người ta đi! Nhưng anh biết nếu mà nói ra thảo nào cũng bị cậu nghỉ chơi dài dài cho mà xem. Vậy nên chỉ đành kéo tay cậu đặt lên hạ bộ của mình chờ phản ứng.
Vâng! Đương nhiên ai đó lại giãy ra rồi.
" Không xài tay của em anh không ra được"- Chính Hiếu mếu máo.
" Láo lếu, vậy 20 năm trước anh nhịn cũng đủ chết mấy đời rồi"- Tùng Lâm rất biết châm chọc.
" Là trước đây em không chịu quay cho anh, anh phải tự làm. Giờ có em rồi, anh không làm nổi nữa".
" Bộ tay anh bị liệt à?".
" Ừ, không có em là anh liệt thật đó".
" Vậy anh liệt luôn đi là vừa"- Tùng Lâm nói xong bỏ ra khỏi phòng tắm, bởi vì cậu sợ nếu cậu vẫn còn ở trong này, thật không biết mình sẽ cầm cự được bao lâu trước bãi lầy của dục vọng kia đây. Nhưng cái lúc cậu bước ra khỏi cửa, giữ chân cậu lại không phải là tay của Chính Hiếu, mà là tiếng rên trầm đục kia. Cậu chết đứng ở đấy, không dám quay người, sợ sẽ nhìn phải cảnh tượng làm mình gục ngã. Tiếng rên càng lúc càng mị hoặc, cho đến lúc phía sau cậu phả ra luồng hơi thở nặng trĩu, kéo theo đó là tiếng nước chảy, cơ thể Tùng Lâm cũng mềm nhũn đi, đến cả bám vào thanh vịn cửa cũng thật khó khăn. Cậu cảm thấy hậu huyệt của mình không hiểu sao không được anh chăm sóc mà lại có thể chảy nước. Còn Chính Hiếu ngồi ở kia lại nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập dục vọng:" Còn không mau lại đây".
Tùng Lâm thật không dám, cũng chả muốn lại đấy một chút nào hết, dứt khoát phi thẳng ra cửa, chạy xuống nhà ăn, cho đến lúc ngồi xuống ghế vẫn không ngừng thở hổn hển. Bỗng dưng có một bàn chân lướt qua cậu, sau đó là cả cơ thể rắn chắc của Chính Hiếu loã lồ trước mặt cậu được tô điểm bởi những dòng tinh dịch trắng loã đang chảy chầm chậm xuống, có mấy vết rõ ràng bị anh dùng tay quệt đi, bằng chứng là trên tay anh ngón nào cũng ướt sũng bởi thứ ấy. Chính Hiếu xoè tay về phía cậu:" Thật sự muốn anh lau đi sao?".
Đương nhiên là không! Tùng Lâm lại đứng giữa màn đối chọi gay gắt. Một là chút uy thế nhỏ nhoi cậu vừa mới gầy dựng sắp sụp đổ, hai là câu châm ngôn: "anh mà bắn ra là phải tống hết vào mồm em rõ chưa" được chính cậu phát hành. Khỏi phải nói, đứng trước cái đống mỡ béo ngậy này mà quay mặt đi được thì chỉ có cậu bị ma nhập thôi. Vì vậy nên Chính Hiếu rất hưởng thụ cảnh cậu liếm từng đầu ngón tay mình, rồi chuyển sang liếm bụng mình, cuối cùng là vùng hạ bộ anh còn đặc biệt chau chút bôi cả đống lên thân dương vật và tinh hoàn để có trải nghiệm tốt nhất.
Ăn no uống say đương nhiên là đến phần nịnh vợ, sau khi thừa nhận lỗi lầm cùng cam kết sẽ không được lãng phí tinh dịch nữa, cuối cùng Tùng Lâm mới chịu gật đầu một cái. Chính Hiếu lại được đằng quay ra âu yếm nịnh hót các kiểu, mần đến mức hạ thân của anh lại muốn cọ cọ khiến cho Tùng Lâm nổi điên dứt khoát đá mạnh vào đó một cú đau điếng người.
" Vợ à, chúng ta nên tặng gì cho ba mẹ đây?"- Chính Hiếu đang cùng Tùng Lâm lượn quanh thành phố, vừa suy nghĩ lựa đồ, vừa để đi hóng gió luôn.
" Kể ra đây là lần đầu tiên em mang quà đúng nghĩa về nhà thì phải. Dạo trước có đi du lịch cùng với lớp mang được chút quà về nhưng kể ra đấy đều là tiền của bố mẹ cả, giờ thì em đã có một ông xã giàu có rồi, phải tặng một món quà thật oách mới được"- Tùng Lâm rất thích chí với lần trở lại lần này, quay sang nhìn Chính Hiếu càng thấy thuận mắt chết đi được.
" Ưm, nhà anh nhiều tiền chính là để phục vụ cho em a"- Chính Hiếu nhìn cậu dùng ánh mắt toả sáng nhìn mình, thầm nghĩ tí phải chọn một món thật mắc tiền còn bắt cậu trả thù lao hậu hĩnh nữa.
Hai người dứt khoát phóng về phía toà Bluey với lý do của Chính Hiếu là:" Nơi đấy hàng rất chất lượng và bảo đảm", nhưng trong tâm trí của Chính Hiếu lại biết thừa nơi đấy lấy giá cắt cổ, tí đem hoá đơn hù cho cậu sợ thôi. Tùng Lâm đương nhiên nhìn cái giá mà đứng không vững, nhưng sau một hồi khuyên can của Chính Hiếu, quyết định rước một chiếc ghế mát xa bản giới hạn mới ra mắt về, lý do đương nhiên là cho chồng chút mặt mũi.
Mọi người trong nhà cậu đương nhiên vô cùng ưng ý món quà này, gì chứ nhà cậu riêng cái bệnh lười được xếp vài loại mãn tính rồi. Cái Ánh thậm chí còn muốn đem lên phòng mình, kiếm đủ loại chuyện mè nheo, nhưng đương nhiên đều bị từ chối thẳng thừng. Chạy ra định túm tay Tùng Lâm lại bị cậu nhìn bằng cặp mắt sát thủ, lè lưỡi định kỳ kèo Chính Hiếu thì phát hiện ra ai đó vô cùng mất hình tượng làm như chỗ không người mà ôm cậu nũng nĩu. Ôm mặt mặc niệm:" Không sao, anh rể tôi rất nhiều tiền, rất nhiều tiền, rất nhiều tiền. Thế so với cái bản mặt thì có đáng nói gì", cuối cùng mới cầm lấy được điện thoại gửi tin nhắn.
" Anh rể, em muốn có một cái ghế như kia. Điều kiện đương nhiên lại là một bí mật nho nhỏ của anh em rồi".
Tùng Lâm thấy chuông tin nhắn của anh reo, cũng không nghĩ gì mà đột nhiên lại nhớ đến trên mạng có nói, nếu người yêu để mình sử dụng điện thoại của họ thoải mái chứng tỏ họ thật lòng với mình. Liền nhanh chóng móc lấy điện thoại của anh xem tin nhắn.
"..."- Ngọc Ánh mặc niệm.
Kết quả là hai anh em nhà kia đuổi nhau khắp nhà, cho đến khi Ngọc Ánh khoá cửa phòng mình lại nhốt Tùng Lâm bên ngoài, cậu vẫn đập cửa gào ầm ĩ:" Con ranh! Thù mới hận cũ bố mày nhất định không quên".
Chính Hiếu nhìn tin nhắn mà mỉm cười đầy châm biếm, nhắn lại một tin nhắn càng châm biếm hơn:" Bộ em gái còn nghĩ mình còn giá trị lợi dụng à?".
Ngọc Ánh trong phòng cũng gào ầm lên. Một lúc sau máy anh lại nhận được tin nhắn:" Anh sẽ hối hận".
Chính Hiếu cảm thấy thật mất thời gian, cài chế độ im lặng vào mục đối thoại với cô. Sở dĩ ngoài Tùng Lâm ra ai cũng bị anh mute hết. Chẳng qua ban nãy có bảo cô đi mua mấy món Tùng Lâm thích, anh biết thừa bà Hằng thảo nào cũng mua mấy món sơn hào hải vị tiếp đón mình cho mà xem nên đã đề phòng trước rồi, xong còn bận tíu tít với Tùng Lâm, cuối cùng quên tắt thông báo. Hậu quả là để bị cậu lôi lại chuỗi lịch sử u ám kia đây.
" Cái gì cơ, anh em thích màu xanh. Có cục c*c ấy, người ta thích xanh da trời, éo phải xanh, tình báo mà cũng sai sự thật".
" Điêu ngoa bốc phét, rõ ràng là người ta không ghét động vật, chỉ ghét động vào nó thôi".
" Ai bảo người ta ăn lắm chứ, một bữa người ta ăn rất ít, chia ra thành nhiều bữa thôi".
"..."- Chính Hiếu cảm thấy mình mất công tốn nhiều công sức làm gì chứ? Cứ đi dò la tin tức trong khi người ta còn đến tận nhà khai báo mà chả mất tí gì này.
" Ánh bảo em thích Wanna One".
" Câm mồm, anh với nó dám bí mật sau lưng tôi".
Ai, xem ra vợ mình cũng không ngốc lắm- Chính Hiếu thầm thở dài.
" Hai đứa lên phòng dọn đồ đi, mẹ đã dọn qua phòng cho hai đứa rồi đấy. Nhanh nhanh còn xuống ăn cơm đấy nhé"- Thu Hằng dành được phần ngồi ghế đầu vô cùng thư thái, cũng không quên nhiệm vụ của mình, nhanh chóng sai chồng còn chưa kịp đặt mông xuống bày biện đồ ra.
" Vâng thưa mẹ"- Chính Hiếu giọng ngọt xớt lôi kéo Tùng Lâm lên lầu.
" Anh còn gọi mẹ tôi là mẹ cơ"- Tùng Lâm khinh bỉ.
" Sớm đã gọi từ lâu, em cũng đừng gọi bố mẹ anh là cô chú nữa, họ muốn nghe tiếng bố mẹ từ miệng em từ lâu rồi.
Không nhắc tới không sao, tự nhiên giờ nghĩ lại tự nhiên giờ mình phải gọi bố mẹ người yêu thân mật như vậy, trong lòng lại cảm thấy bối rối. Mặt Tùng Lâm nhanh chóng đỏ bừng lên làm Chính Hiếu bật cười:" Xấu hổ cái gì, từ lúc em còn chưa thích anh anh đã gọi bố mẹ em bằng mấy từ ấy rồi cơ".
" Anh đúng là không biết xấu hổ"- Tùng Lâm bước nhanh chân vào tới cửa phòng, còn định cho anh ở ngoài nhưng lại bị anh lấy thân chặn cửa, đanh bất lực buông ra.
" Woa, không phải lần đầu tiên nhưng tư vị khác hẳn. Lần này anh được chính thức lăn giường của vợ yêu rồi"- Chính Hiếu trầm trồ thích thú như đứa trẻ lôi kéo cậu đánh ầm lên giường rồi sau đó đè lên lột quần áo cậu ra. Tùng Lâm đương nhiên không cho phép, nhưng lại tò mò câu anh vừa nói, liền hỏi:" Anh vừa nói sao? Đây không phải lần đầu tiên?".
" Muốn biết phải cho anh cởi áo em ra"- Chính Hiếu nắm được thóp cậu thích thú mân mê đường cổ áo của cậu.
"... Chuẩn bị ăn cơm rồi, giờ làm không được đâu"- Tùng Lâm cuống quít tự nhiên lại tìm được lối thoát nhanh chóng nắm chặt cánh tay anh lại.
" Um, quả thực không kịp, vậy tối nay phải hứa cho anh làm thâu đêm, được chứ?"- Chính Hiếu đè xuống trước mặt cậu liếm liếm bờ môi căng mọng kia, lại luồn đầu lưỡi tìm tòi.
" Tại sao em lại phải hứa? Anh là cái thá gì chứ?"- Tùng Lâm tránh mặt lại bị anh nhanh chóng tìm về, ấm ức gào lên.
" Tại anh có bí mật mà em muốn biết a".
" Anh có hai sự lựa chọn, một là khai hết ra, hai là cút khỏi phòng tôi. Chọn đi"- Tùng Lâm nhìn anh bằng ánh mắt thách thức, gì chứ đây là phòng cậu, còn dám đặt điều.
" Em có muốn đuổi anh cũng không được a, bố mẹ nào có cho con rể vàng bị đuổi khỏi phòng bao giờ"- Chính Hiếu quyết tâm không cho cậu đến một chút tự cao để mà bấu víu luôn.
" Tôi cứ thích không cho thì bố mẹ làm được gì nào? Anh có tin tối nay anh bước không nổi vào cái phòng này không?".
" Không tin đâu, em nghĩ nếu anh xông vào em có thể cản nổi ư?"- Chính Hiếu ưỡn ngực tỏ vẻ trêu tức.
" Mặt dày vô liêm sỉ"- Tùng Lâm lép vé đấm ngực anh lại nhận về một bàn tay đau, tức mình đẩy anh ra lại không được, chân muốn giở trò hạ lưu cũng bị kìm chế, điên tiết nhào lộn dưới thân anh hòng trốn thoát, không ngừng chửi bới ầm ĩ, cánh tay của Chính Hiếu thậm chí còn có cả dấu răng của cậu nữa.
" Bố mẹ nhìn vào sẽ tưởng chúng ta vừa có một trận cuồng nhiệt đấy"- Chính Hiếu đắc ý chỉ vào cái áo sơ mi xộc xệch cùng hai bên cánh tay thấm đẫm nước của anh, còn lè lưỡi ra liếm liếm mấy chỗ đấy tấm tắc:" Ngọt hơn cả tổ yến luôn".
" Thần kinh, ngoài cậy to cao bắt nạt người ta ra thì anh còn được cái gì?"- Tùng Lâm thở hổn hển trừng mắt.
" Anh còn có cái này a"- Chính Hiếu kéo khoá quần xuống vuốt dọc thân dương vật một chút rồi rướn lên kéo đến trước mặt cậu đập bộp bộp nó xuống:" Đủ để thoả mãn em chưa?".
Tùng Lâm ấm ức chết đi được, nhất quyết quay một bên dù thế nào cũng không chịu quay lại.
Chính Hiếu biết mình trêu quá đà, lại nằm xuống ôm cậu vào lòng. Định quay qua cưỡng hôn cậu mà thấy cái mặt khó ở kia làm như anh mà thò lưỡi vào là thảo nào cũng bị cậu cắn đứt vậy, đành thở dài thủ thỉ nói:" Anh biết mình sai rồi, được chưa? Lại đây cho anh hôn cái rồi kể cho nghe".
Tùng Lâm cũng không bướng nữa, dù sao cái này từ đầu đến cuối mình cũng đều được lợi, vẫn nên ngoan ngoãn một chút, có khi lại còn được "bonus" cái gì đó cũng nên, bèn chủ động nghển cổ đưa lưỡi vào miệng anh xâm chiếm.
Lần này diễn ra vô cùng kích thích, do được nằm trên giường của cậu khuẩy đảo, thoả mãn nguyện vọng bao lâu nay của mình làm Chính Hiếu nhanh chóng mất nhân tính, hai ba bước đã lột sạch phần dưới của hai người cọ cọ vào nhau. Tùng Lâm cũng bị anh rạo rực đến kìm lòng không đặng, một tay đã nắm xuống dưới thân dương vật ướt át kia mà vuốt nắn. Chính Hiếu càng thở dốc mãnh liệt, đang định cắm thẳng vào thì tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.
" Bố mẹ gọi hai anh ra ăn cơm kìa. Dừng cái trò đốn mạt lại đi, không ai đợi được hai người đến khi "xong bữa" đâu".
Chính Hiếu đấm mạnh xuống nệm một cái, rủa nhỏ:" Ranh con".
" Giờ anh với em đã có kẻ thù chung rồi đó"- Tùng Lâm mỉm cười chế giễu.
Hai người nhanh chóng thay một bộ đồ ngủ mới đi xuống trong cặp mắt " đã hiểu" của mọi người. Tùng Lâm ngượng chín mặt định lên tiếng mà nghĩ phủ định chuyện này có khi lại phản tác dụng, thành ra im lặng luôn. Ngọc Ánh ngồi cạnh cậu cũng không dám chọc ghẹo còn ngoan ngoãn hơn hẳn. Chính Hiếu ngồi một bên cậu cười nói:" Để mọi người chờ lâu rồi, tụ nhiên bụng con hơi đau chút".
" Không sao không sao, bữa cơm này cũng là để đãi hai đứa mà. Mau ăn đi"- Thu Hằng nhanh chóng gắp cho Chính Hiếu đầy một bát canh to, cười giả lả.
Chính Hiếu tiếp chuyện bố mẹ, tay không ngừng bóc đồ ăn có vỏ vào bát cậu. Thu Hằng thấy vậy liền nói:" Thằng kia mày không có tay à, sao cứ hành con rể tao hoài vậy? Hiếu ăn đi con, không phải bóc cho nó đâu".
" Cậu ấy tự bóc cho con chứ con đòi hỏi bao giờ, mẹ không có người bóc cho nên ghen à"- Tùng Lâm bĩu môi làm ai đó khẽ chột dạ, quay sang bóc tôm bỏ vào bát vợ mình.
" Ông làm như mình đu được với hai đứa chúng nó ấy, ăn đi".
Ông bố nào đó ngồi không cũng ăn đạn tới tấp, khổ.
" Hôm nay con tới đây là có chuyện muốn nói với bố mẹ. Cũng là vì chuyện đợt trước mà Tùng Lâm chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý nên con định sẽ chuyển em ấy đến một trường khác tốt hơn, con cũng sẽ học cùng em ấy, ôn lại kiến thức tuổi thơ cùng luôn".
" Bố mẹ thấy được đấy, Tùng Lâm con nhớ đối xử tốt với Chính Hiếu nghe chưa? Nhà mình mang ơn cậu ấy nhiều lắm đấy"- điều này đương nhiên Chính Hiếu đã nói qua với họ tù trước nên mới dễ dàng có được sự đồng ý thế này.
" Bố đừng nói thế, hai người chỉ cần sớm gả em ấy cho con là được rồi"- Chính Hiếu dưới bàn vòng tay ôm cậu nói.
" Vấn đề là nó chứ bố mẹ đã trải đường cho hai đứa từ lâu rồi. Mà con yên tâm, ngoài con ra không ai có đủ sức hốt nó về đâu"- Thu Hằng quay ra lườm Tùng Lâm như cảnh báo.
Ủa tôi mất giá đến thế à?- Tùng Lâm bĩu môi ghét bỏ.
Qua bữa ăn Ánh bị bắt rửa bát, hai người cậu ngồi nói chuyện một lúc với bố mẹ Chính Hiếu liền nói thầm bảo cậu giả đau bụng, mục đích đương nhiên cậu biết rõ hơn ai hết, liền lắc đầu từ chối.
" Có muốn nghe anh kể bí mật không?".
" A! Tào Tháo đuổi"- Tùng Lâm ôm bụng chạy lên nhà.
Chính Hiếu ngồi thêm lúc nữa quả nhiên được hai vị đại nhân ân xá lên xem vợ đau bụng thế nào.
Vừa đóng cửa, ngay lập tức bị cậu đè vào cửa:" Khai báo".
" Có ai hỏi cung thế này không?"- Chính Hiếu đưa tay đặt lên phần eo cậu siết lấy, lại cúi sát người xuống lần xuống thứ mềm mại đỏ rực trên mặt cậu kia từ từ chạm vào. Tùng Lâm nghiêng đầu tránh né lại bị anh không ngừng công kích, chỉ cảm thấy cơ thể đang rời khỏi mặt đất. Cho đến lúc người cậu ổn định lại được rồi quả nhiên đã bị anh áp dưới giường, Chính Hiếu giờ đang nắm lấy cạp quần của cậu kéo xuống, để lộ một cặp đùi nõn nà bên trong, anh ngừng thở một lát mới có thể tiếp tục lột bỏ hoàn toàn chiếc quần cậu đang mặc được. Tùng Lâm biết anh mong đợi ngày này từ lâu nhưng cũng không thể để mình chịu thua thiệt được, nếu bây giờ cậu thoả mãn anh có khi sau này bắt anh khai báo lại tốn một chầu nước bọt nữa. Vậy nên dứt khoát quyết liệt đè anh xuống chiếm thế thượng phong. Đương nhiên với sức cậu thì không thể làm được, có điều Chính Hiếu lại hiểu ra ý của cậu, lộn một cái đặt người cậu lên trên hạ bộ còn chưa được giải thoát của mình luôn.
" Khai ra nhanh lên, đừng để em dùng vũ lực"- Tùng Lâm lấy tay vờ bóp cổ Chính Hiếu.
" Huhu, anh còn tưởng em muốn chủ động chứ"- Chính Hiếu cúi mặt xuống liếm liếm tay cậu tỏ vẻ mềm yếu, xong lại chuyển ngay sang vẻ nhăn nhở:" Có điều anh cũng rất muốn biết xem em dùng vũ lực với anh thế nào".


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2