Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


" Như thế này nè"- Tùng Lâm kéo đầu ti của Chính Hiếu lên cao rồi bấm bấm nó mấy cái thành công làm anh la hét như một con lợn. Nhìn anh bằng cặp mắt thách thức:" Thử nữa không?".
" Anh đầu hàng".
" Ngoan, giờ kể cho em nghe".
" Ưm, là anh định nói với em nhưng chưa xong thôi. Em còn nhớ lần anh kể anh say rượu không?".
" Cái lần anh còn nhỏ ấy à?".
" Không, còn một lần nữa. Lần đấy anh say liền lái thẳng xe đến nhà em, làm mọi người được một phen hốt hoảng".
" Nhà em?"- Tùng Lâm cả kinh.
" Phải, đấy cũng là lần đầu tiên anh gặp bố mẹ em. Anh cứ nằng nặc đập cửa liên tục, may có cái Ánh nói giúp, không bố mẹ sẽ không cho anh vào phòng em đâu".
" Còn vào phòng em nữa?"- Tùng Lâm choáng váng.
" Phải, đêm đấy là đêm đầu tiên của chúng ta nên dù say anh vẫn nhớ rõ. Cách mà em thở trong lồng ngực anh, cách mà em cầm lấy hạ bộ của anh mà sục, cách mà lần đầu tiên cơ thể chúng ta dung hoà vào nhau không có một mảnh vải, cả nụ hôn đầu ngọt ngào em trao cho anh nữa"- Chính Hiếu mỗi lần hồi tưởng lại thứ nóng rẫy trong quần đều gào thét kịch liệt, đa số những lần anh thủ dâm đều nhớ lại khoảng khắc ấy, cơ mà lần này anh không phải thủ dâm nữa, tại trước mặt anh là người thật giường thật rồi.
" Sao em không nhớ gì hết vậy? Với cả em khoá cửa phòng mà"- Tùng Lâm thập phần hoang mang.
" Anh có chìa khoá vào phòng em. Với cả em ngủ như lợn chết, anh rên nghe gợi dục thế mà không tỉnh nổi, hại anh nhìn được mà không ăn được"- Chính Hiếu cắn tai cậu liếm liếm.
" Với cả từ lúc ấy hầu như đêm nào anh cũng chui vào phòng em ngủ".
Lần này thì Tùng Lâm đúng là mắt chứ O miệng chứ A.
" Em không biết số lần em uống tinh dịch của anh khi đang ngủ nhiều như thế nào đâu?".
" Bảo sao thỉnh thoảng em lại cảm giác có người đang ôm mình, sáng ngủ dậy thở toàn ra mùi tinh trùng làm em sợ muốn chết"- Tùng Lâm nhớ lại khoảng thời gian tìm kiếm trên google mà chả thấy thông tin liên quan, may mà cậu súc miệng một lát liền chẳng ngửi thấy nữa. Nhiều lần thấy đũng quần ướt ướt, còn nghĩ mình mộng du " sóc lọ" lên uống cơ-.-
" Còn nữa, em còn nhớ lần lớp 12 lớp em rủ nhau đi Cô Tô không?".
" Đừng nói anh cũng đi theo em nha"- Tùng Lâm hoảng hốt, làm quái gì có chuyện mấy chục con người  không phát hiện ra một thằng cùng khoá chứ! Hơn nữa người đó còn cực kỳ nổi tiếng.
" Không đi theo làm sao phát hiện được người yêu tôi nằm ngủ cạnh một đám đàn ông được. Tôi mà không ở đó thì cái màng trinh của cậu không biết sớm đã thuộc về ai a"- Chính Hiếu liếc mắt lườm Tùng Lâm, lại làm mặt dỗi quay đi chỗ khác.
" Ăn nói bậy bạ. Bọn nó đều say bí tỉ thì biết cái gì? Với cả bạn cùng lớp với nhau lại đòi ngủ riêng à? Em cũng là ngủ cạnh thằng bạn thân mà"- thấy anh còn đi ghen với cả bạn học làm cậu rất chi là khó đỡ. Nhưng biết làm sao được, người ta dỗ mình nhiều thế, cũng phải bày ra chút lòng thành mới được.
" Vậy tất cả những thằng đàn ông chỉ cần nói một câu bạn thân đều được lên giường với em à"- Chính Hiếu đay nghiến.
" Nó với em là " đồng loại" đấy ông nội. Hơn nữa anh đề phòng với những kẻ không có ý đồ với anh hoàn toàn là không cần thiết. Người ta còn tưởng mình kiêu còn sinh lòng ghen ghét cũng nên"- Tùng Lâm cạn lời.
" Dù thế nào đi nữa cũng không được tiếp xúc với đàn ông, đàn bà cũng không nốt. Em nghe rõ chưa? Chuyện trước đây anh nín nhịn là do anh không có mặt, còn sau này thì nhớ kỹ lời anh nói"- Chính Hiếu nâng cằm cậu bốn mắt đối thẳng nhau, ánh mắt anh thể hiện rõ tia sắc lạnh uy hiếp.
" Vâng vâng, anh cũng đừng có động vào ai cho tôi"- Tùng Lâm bất lực.
" Anh ngày đêm chỉ tâm niệm được chạm vào em thôi, ngoài ra không nghĩ tới gì khác"- Chính Hiếu nghe được câu chấp nhận của cậu lập tức trở lại hình tượng chú cún bự thích nũng nịu chủ nhân.
" Nếu vậy sau này tôi chả nhờ được gì anh rồi, cứ ngồi đấy rồi chết đói cả lũ. Tiền tôi mà kiếm không đủ thì anh xác định đường ai nấy đi đi".
" Thế sao được, em không biết là kể cả anh có không đi làm thì tiền của anh cũng đủ để cho mình nuôi cả một sân bóng đến mấy đời à?".
" Ưm, thế cũng được. Khỏi lo tôi ở nhà chăm con anh ra ngoài động dục. Cứ ngồi ngu ở nhà là tốt nhất. Có việc còn sai vả được"- Tùng Lâm tự thấy ý này cũng không tồi, chồng nhiều tiền để làm gì chứ?
" Tuân lệnh vợ yêu! Có điều việc nhà em cũng không phải làm đâu, chỉ cần thoả mãn dục vọng mỗi khi anh phát tình là được rồi".
" Tôi thấy tôi với anh mấy ngày chung sống chỉ toàn thấy làm tình, anh nói luôn là treo trên giường cùng anh cả ngày tôi cũng tin đó".
" Em không thích à?"- Chính Hiếu làm mặt tủi thân.
" Bộ không thích thì anh không làm nữa à?"- Tùng Lâm nhìn đểu.
" Đương nhiên anh sẽ không làm nữa, có điều anh phải biết lý do tại sao. Nói anh nghe, tại sao em không thích?"- Chính Hiếu lật mặt quả thật càng lúc càng nhanh, mới nãy còn yêu thương thắm thiết, giờ đã nắm đầu người ta cứng ngắc rồi.
" Em nói không thích bao giờ, chỉ bảo anh lúc đâm em mà chịu dừng lại thì có ma tin"- cậu mệt mỏi lắm rồi, sao lại có mấy người nghiêm túc chả ra đâu vào đâu thế này chứ.
Giờ đến lượt Chính Hiếu ngượng đỏ mặt, nghĩ lại cậu nói không có sai, liền tìm cách chống chế:" Người ta khi yêu đều như thế, nếu ai muốn dừng thì dừng chứng tỏ người ta không có ham muốn đâu. Em nên cảm thấy có được một người yêu em như anh thật tuyệt vời".
" Vâng, cái lỗ của tôi sắp thành cái đường ống luôn rồi".
" Thì vốn trước đây nó vẫn là đường thoát chất thải mà, anh chỉ làm cho nó to ra thôi, như vậy em đi nặng sẽ ra dễ hơn. Có thấy chồng em tâm lý không nào?"- Chính Hiếu đưa tay luồn vào trong hậu huyệt của cậu, một ngón tay của anh đi vào quả nhiên dễ dàng, Tùng Lâm chỉ kêu nhẹ lên một tiếng.
" Có mà biến thái thì có, như vậy tôi buồn đi nặng đánh rắm một cái thì phân nó ra luôn à"- nghĩ đến cái viễn cảnh đen tối ấy, Tùng Lâm chỉ hận không thể xé được cái bờ mông của tên kia ra cho bõ giận.
" Như thế thật tai hại, vậy tốt nhất cả đời này em chỉ nên ở nơi không có người vợ yêu ạ, nhưng đừng lo anh sẽ luôn ở bên em, cho dù ốm đau hay khoẻ mạnh, cho dù giàu sang hay nghèo hèn, em có nguyện ý gắn kết với anh không?"- Chính Hiếu bỗng ngồi dậy bày ra tư thế cầu hôn hướng bàn tay không có gì về phía cậu.
" Cầu hôn mà không có nhẫn, đúng là những thứ cần lãng mạn thì lại không có. Chán đời"- Tùng Lâm ngả đầu xuống gối, lấy chăn che kín người nép vào góc giường mặc kệ sự đời.
" Không có đâu, anh đảm bảo lúc cầu hôn em sẽ là một trong những khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời em cho mà xem"- Chính Hiếu định chui vào chăn lại bị cậu chặn mất, nhưng điều đó chả có ý nghĩa với anh, nhanh chóng nhấc bổng chăn lên ôm lấy cậu.
" Anh cứ mõm đi, để tôi hóng xem đến lúc ấy anh làm cái gì?"- Tùng Lâm tìm cách gỡ tay anh ra không thành, lại bị anh lôi ngược lại ép cậu dựa vào lòng mình, cảm nhận được nhịp tim cuồng nhiệt của anh làm người cậu cũng nóng lên thay. Chính Hiếu nhanh chóng gỡ hết toàn bộ quần áo còn vướng lại trên cơ thể hai người ra rồi nằm đè lên người cậu, đôi con ngươi của anh nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống:" Làm em. Ngay... lập...tức".
Kế đó là màn bấu víu liên hoàn của cậu trong sự ra vào mãnh liệt của anh. Mặc kệ chửi rủa hay cậu cầu xin như thế nào anh vẫn hùng hục lao vào trong cậu.
" Vợ ơi, anh muốn nghe giọng em, đừng che mồm"- Chính Hiếu kéo bàn tay đang ôm lấy miệng của cậu ra, cho vào mồm mình mút mút mấy sợi nước bọt sơ ý vương trên tay cậu.
" Anh nhẹ thôi... nhà em không có cách âm"- Tùng Lâm cố gắng giảm bớt âm lượng gần như là lí nhí, nhưng tiếng rên mỗi lần cậu bị anh chạm tới đỉnh lại cứ thế cao vút làm cậu phải tát vào mồm mình mấy cái. Hồi trước có lần cậu xuống dưới nhà tìm đồ ăn, nghe thấy tiếng rên rỉ trong phòng bố mẹ, từ đó cậu không bao giờ xuống dưới nhà vào buổi đêm nữa.
" À, tại anh không nói sớm"- Chính Hiếu thơm chụt cái vào chỗ bị tát vừa rồi của cậu rồi bế cậu ra chỗ đám quần áo của anh lấy ra một quả cầu:" Em biết thứ này là thứ gì không?".
" Dạ?"- Tùng Lâm được anh đặt quả cầu lên tay, nhìn qua nhìn lại vẫn thấy nó chả có gì khác thường.
" Nó là máy hút âm. Nói cho dễ hiểu chính là toàn bộ âm thanh trong cái phòng này sẽ bị hút hết vào đây, người bên ngoài không thể nghe thấy được. Vậy nên em có thể thoải mái đi, có giọng của em anh mới đạt trạng thái tốt nhất được".
" Anh toàn mấy đồ công nghệ thật khó hiểu. Tôi muốn biết hết anh có những cái trò chơi gì, nghe rõ chưa?"- Tùng Lâm tự nhiên lại cảm thấy lo lắng, anh có nhiều chiêu trò đến vậy, có phải chăng anh cũng đang xài chiêu trò với mình?
Chỉ với một cái rùng mình nho nhỏ của Tùng Lâm ban nãy là Chính Hiếu đã có thể biết cậu đang không hài lòng với anh rồi, nên anh liền lập tức ôm ấp trấn an cậu:" Công việc của anh ở trên thương trường rất cần đến mấy thứ này. Anh chỉ sợ em không tiếp nhận nổi chứ không hề muốn giấu em. Về mấy thứ này em sẽ sớm được nghe anh kể hết, có khi em lại thích đấy. Có điều mục đích chúng ra đời em sẽ không muốn nghe đâu, nếu em muốn thì nói cho anh".
Tùng Lâm vừa nghe là biết đây là chuyện không tốt lành, ôm chặt lấy Chính Hiếu khẽ run rẩy:" Mấy người giàu có biết ngay là chả có gì tốt lành mà".
" Phải, nhưng mà anh không dính dáng đến họ. Anh giữ mấy cái này chủ yếu là để chơi thôi"- Chính Hiếu cầm quả cầu tung hứng rồi lại ném vào góc giường:" Thế là khỏi sợ bị ai nghe thấy nhé"- kế đó liền bế thẳng cậu lên đặt cậu lên bệ cửa sổ, cửa sổ của cậu thuộc loại cửa kính kéo rèm làm Chính Hiếu nghiến răng:" Chết tiệt"- sau đó anh lại đổi địa điểm sang bờ tường bên cạnh. Anh lật người Tùng Lâm ép cậu vào tường, bên dưới vẫn chưa từng buông bỏ, môi hai người lại tiếp tục ngấu nghiến:" Lạnh không?"- Chính Hiếu một tay ôm bụng, tay để ngang ngực cậu hỏi.
( Có đứa nào thắc mắc sao ổng chửi không? Tại ổng muốn làm ở cửa sổ. Đặt lên rèm lại sợ đứt, bỏ rèm ra lại có người nhìn. Có lộn ruột không cơ:))
" Không sao, rất mát. Kết hợp với bên dưới nóng rực của anh làm em có cảm giác sắp ra đến nơi rồi.
Chính Hiếu nghe thế nhíu mày rồi liền bế thẳng cậu lên, ở tư thế này của anh vào được sâu nhất, Tùng Lâm không nhịn nổi cắn lây lưỡi Chính Hiếu phun ào ạt vào lỗ hổng giữa bụng hai người.
( Ảnh ghen với bức tường-.-)
Chính Hiếu quệt tay một cái đầy một đống tinh dịch chảy nhớp nhúa giữa tay mình đưa lên miệng mút, sau đó lại truyền vào miệng Tùng Lâm nút lưỡi cậu, rồi lại thu cả nước bọt lẫn tinh dịch của cậu về:" Hương vị của em thật ngon".
Tùng Lâm ăn tinh dịch Chính Hiếu quen rồi thành ra cũng không ngại tinh dịch của mình nữa. Của anh thậm chí còn hắc với đậm đặc hơn của cậu nên khi cậu nuốt vào còn tưởng đây là nước bọt chứ.
" Của em có gì mà ngon?"- Tùng Lâm khó hiểu.
" Ăn của mình không có cảm giác đâu, anh ngửi tinh dịch của mình còn suýt nôn. Thật tốt là em yêu nó. Lần đầu thấy em đòi anh bắn thêm vào miệng thay vì khạc ra, em không biết anh ngạc nhiên lẫn hạnh phúc thế nào đâu"- Chính Hiếu cảm thán.
" Ừ chắc thế, mùi của anh nồng như thuốc kích dục vậy. Chắc vì thế nên em mới thèm làm tình với anh".
" Còn em như ma tuý ấy, ăn vào là nghiện cả đời".
" Trước khi anh ăn em anh đã thèm em rồi"- Tùng Lâm chống nạnh phản bác.
" Phải, em là ma tuý bản giới hạn. Độc nhất, chỉ có mình anh dám nếm thử".
" Nghe cũng được đấy, đúng là cái mồm yêu nghiệt"- Tùng Lâm ôm cổ anh hôn chụt lên miệng anh. Xong lại không nỡ rời bỏ nơi ấy nữa.
Hai người cứ nút lưỡi nhau cho đến khi Chính Hiếu chịu không nổi đè cậu xuống giường, do không muốn nhàm chán nên lần này anh đặt cậu ở đầu giường, còn mình thì quỳ dưới sàn bắt đầu tăng mạnh lực độ. Tùng Lâm nhìn ma sát nóng rẫy trong cơ thể mình không ngừng phun khí nóng vào mồm anh, tay cũng không tự chủ được rà soát khắp bãi cổ Chính Hiếu làm Chính Hiếu như được chuốc thêm xuân dược, càng cắm cúi làm mạnh nhất có thể đến nổi Tùng Lâm cảm thấy trong miệng mình thoang thoảng mùi vị của máu, cuối cùng là màn bắn xối xả vào trong của cậu, thành công đun nóng cơ thể cậu bủn rủn, cho đến khi nghe thấy tiếng tọp tẹp dưới sàn, Tùng Lâm mới biết được chuyện gì xảy ra.
" Vợ à, mặc dù kích thích thật nhưng đừng liếm tinh dưới sàn nhà như thế chứ. Nếu không đủ anh có thể ra thêm mà"- Chính Hiếu nhìn cậu chổng mông xuống liếm lấy tinh dịch từ trong lỗ của cậu chảy xuống đất mà dương vật anh muốn đau đớn, nhưng chỉ đành cắm vào trong cơ thể cậu ra vào cho đã ghiền. Sợ làm mạnh quá cậu không liếm được.
" Thế thì từ lần sau đừng có làm vương tinh xuống sàn nữa. Em không biết mẹ em đã lau nhà chưa nên cũng hơi ghê đây nè"- Tùng Lâm khẽ nhăn mặt.
" Do anh sơ suất".
Cứ thế hai người dạo quanh hết một vòng quanh giường. Có thể nói Chính Hiếu có một sự ám ảnh với phòng của Tùng Lâm, đặc biệt là giường của cậu. Anh cứ chạm vào chiếc giường này là chỉ muốn cắm thẳng vào lỗ của cậu lao ầm ầm đến chết thôi. Mãi đến khi Tùng Lâm bắt đầu bủn rủn, Chính Hiếu mới bế cậu vào bồn tắm xả nước ấm, hai người cùng nhau ngâm mình bên trong nhưng không thể làm Chính Hiếu bớt " lên" được. Anh vừa mát xa cậu bằng nước nóng vừa chầm chậm đâm vào trong cậu làm Tùng Lâm hoàn toàn tê liệt ngả đầu vào lòng anh mê mệt, Chính Hiếu lại cúi người hôn cậu chầm chậm phát hiện Tùng Lâm càng ngày càng thả nhẹ động tác liền biết cậu chuẩn bị ngủ, liền chuyển sang tư thế ép hẳn hai chân cậu lên vai anh ra vào mãnh liệt làm Tùng Lâm tỉnh hẳn giấc kêu lên đau đớn do đã làm quá nhiều tại nơi ấy. Nhưng Chính Hiếu như dính phải bùa mê mãnh liệt mà làm cậu. Tùng Lâm dưới cơn đau kết hợp với cảm giác của Chính Hiếu tạo nên tiếp tục cao trào phun trào tinh dịch tan ra cùng dòng nước. Chính Hiếu bị cậu co thắt mãnh liệt cũng tím cả mặt lại nhịn xuống cơn cực hạn, mãi mới hồi phục lại được mới tiếp tục đập mạnh vào trong cậu. Lần này mỗi cú thúc của anh đều rất lực, đi kèm tiếng nước như một tảng đá rớt ầm xuống dòng sông kêu ầm ầm, Tùng Lâm cực thốn che lấy mông cầu xin:" Đừng mà Hiếu, em đau quá".
" Anh nứng muốn chết rồi, giết anh đi Lâm, anh muốn được gục xuống trong cơ thể em mà đổ máu Lâm ạ"- Chính Hiếu mắt đỏ ngầu lên xách tay cậu ra gặm cắn, để lại những tia máu trên đó. Lại tiếp tục ra vào như một con dã thú thèm khát dục vọng. Tùng Lâm thét khản cả tiếng thành công thu về được ánh mắt anh. Những tưởng anh sẽ buông bỏ nào ngờ chỉ đổi lấy tiếng nút lưỡi giao nhau triền miên. Tùng Lâm bị cơn đâu từ đâu lưỡi và bên dưới làm hoàn toàn tỉnh giấc, lúc này trong mắt Chính Hiếu cậu chỉ nhìn thấy sự yêu thương cực độ hoá thành đói khát. Điều này cũng đủ làm cậu hài lòng trầm mình vào hoan lạc cùng anh. Lần này anh ra rất lâu, đến khi nước chảy lạnh ngắt mà cậu vẫn bị nhiệt độ của anh hun cho hầm hập. Chính Hiếu như đã gần tới đỉnh điểm bắt đầu nhăn mặt thường xuyên, độ trễ nại cũng càng lâu hơn làm Tùng Lâm lập tức vẫn hết sức mà ép dương vật của anh lại. Chính Hiếu như điên lên gào thét rồi đâm những đợt mãnh liệt nhất như muốn xé bỏ cơ thể cậu ra làm hai mà bắn vào lênh láng tinh dịch. Anh cùng cậu nằm gục xuống một chỗ để mặc cho tinh dịch trôi đu cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tùng Lâm tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên chính là Chính Hiếu đang tắm cho cậu. Trên đầu cậu là cả đống xà phòng bị anh chà gãi. Chính Hiếu thấy cậu tỉnh thì mỉm cười hôn cậu:" Vợ yêu dậy trễ quá, anh sợ em ngủ không đủ không dám đánh thức, chỉ có thể hôn nhẹ em mà cầm tay sục thôi".
" Mới sáng mà anh đã có hứng rồi"- Tùng Lâm đến là thán phục độ chây lỳ của phần dưới của anh.
" Sáng anh bị cái miệng đầy mùi tinh dịch của anh đánh thức, em nghĩ xem anh bình tĩnh bằng cách nào?".
Ok, vậy là lỗi của tôi hả?- Tùng Lâm ngán ngẩm vừa định ưỡn người cái lại bất chợt rùng mình bởi người cậu không những không di chuyển được mà chỉ đụng vào một cái đã bị cơn đau đớn từ hạ bộ quấy rầy triền miên.
" Đau lắm hả? Anh xin lỗi... Tại tối qua anh mất khôn. Đừng cử động nhiều, cứ để thuốc ngấm một buổi rồi sẽ hết"- Chính Hiếu cũng tỏ ra vô cùng ân hận cứ xoa lấy mông cậu lẩm bẩm. Tùng Lâm ức chế trừng mắt:" Nếu đã biết thế này thì đừng có bao giờ làm nữa. Ở đây xin lỗi cho mẹ tôi xem à? Không có nhịn được cắt mẹ đi đi".
" Anh biết lỗi thật rồi mà, nhưng anh thèm khát em lắm. Đừng bắt anh làm thế"- Chính Hiếu cúi đầu vào lòng cậu dụi dụi, không dám ngẩng đầu lên. Tưởng thế là hay à? Thế tôi đau đớn ở đây thì ai xót cho tôi?
" Cấm anh chạm vào tôi một tháng"- Tùng Lâm dùng tay đẩy Chính Hiếu ra như hành động phản kháng, đổi lại càng bị anh ôm chặt hơn. Mệt mỏi nằm yên tại chỗ lại không ngừng bị anh làm phiền.
" Cút khỏi đây ngay"- Tùng Lâm gào ầm lên.
" Em không đuổi được anh đâu"- Chính Hiếu ôm bất chấp.
" Thằng chó".
" Anh vốn là chó từ lâu rồi".
"...".
Thu Hằng cùng Ánh ở ngoài phòng Tùng Lâm bốn mắt nhìn nhau.
" Sao đến cả tiếng ngáy cũng không có? Mẹ nhớ nhà mình cách âm đâu có tốt thế đâu"- Thu Hằng thắc mắc.
" Mẹ hỏi con con biết hỏi ai?"- Ánh cũng đang vô cùng bức xúc. Còn đang định ghi âm chọc quê hai người nhân tiện đòi chút thù lao trong suy nghĩ của cô tan thành mây khói. Ánh tức mình đá "bốp" vào cánh cửa gắt:" Mặt trời lên đỉnh còn ở đó mà gáy, đúng hai con lợn".
Chính Hiếu nhìn qua cánh cửa như muốn xẻ thịt róc ra người ta, lẩm bẩm:" Ranh con, xem anh mày trừng trị mày thế nào", lại phát hiện một cặp mắt sắc lẹn không kém.
Người bên dưới không cần tỏ đã tường, một mực cả bữa sáng bữa trưa đều không hề động chạm đến hai người phía trên một chút. Chỉ có Ánh thỉnh thoảng đi qua lại đá một cái thật mạnh rồi nhanh chóng chạy đi.
Chính Hiếu chửi thầm trong lòng biết bao nhiêu lần trong khi cơ thể đang không ngừng xuất hiện những vết đỏ thẫm do bàn tay Tùng Lâm gây nên. Tùng Lâm không động được thân dưới, lại được dịp bày trò, đặc biệt lợi dụng anh không dám đụng vào mình, không ngừng nghịch ngợm cái thứ khiến mình chịu khổ kia, nhưng mà biết được sức khoẻ trâu bò của tên kia bắn bao lần cũng rất sung sức, liền chuyển sang dày vò, hết bấu rồi lại véo mà chả hiểu sao cái con quái vật kia vẫn phun nước được.
" Con mẹ nhà anh"- Tùng Lâm gằn giọng.
" Sao chửi anh?"- Chính Hiếu vờ làm mặt đáng thương.
" Câm miệng lại. Tôi cấm anh được chạm vào tôi".
" Không thể được, đó là điều bất khả thi".
Tùng Lâm lườm mà như muốn mắt lòi cả ra làm Chính Hiếu cũng sợ thay cậu, bất lực thở dài:" Thôi được, không chạm. Nhưng em phải nếm hết chỗ này đi".
" Tại sao tôi phải nếm chứ?"- Tùng Lâm thèm chảy cả xuân thuỷ rồi mà vẫn tỏ vẻ liêm chính.
Chính Hiếu cười hì hì cầm cái ấy của cậu lên, sờ sờ cái đầu hồng hồng chảy nước của nó cho vào lưỡi mình nhấp:" Vì nó hưng phấn lắm rồi".
" Tại anh giở trò cả thôi"- Tùng Lâm đỏ chín mặt.
Chính Hiếu cười ha há hôn lên má cậu, xong quyết định cho cậu một đường thoát:" Thôi được rồi, chẳng phải lúc trước em bảo anh mà ra thì phải để cho em uống sao? Giờ em muốn lật lọng?".
" Tôi không nói là trong lúc tôi và anh giận nhau. Vậy chẳng lẽ tôi và anh chia tay rồi, anh bắn ra lại chạy tới vẩy vào mồm tôi ấy? Lại sớm chả có đứa khác banh lỗ ra chờ anh rót vào"- Tùng Lâm bôi tinh trùng của Chính Hiếu lên tay mình, lại xoa xoa dương vật của anh ra vẻ chọc tức.
" Em đừng quá đáng. Giới hạn chịu đựng của anh có hạn"- Chính Hiếu cảnh cáo.
" Tôi chỉ nói sự thật"- Tùng Lâm ra vẻ dửng dưng.
" Vậy thì chờ đến khi nó là sự thật đi rồi tính"- Chính Hiếu vừa dứt cậu liền kẹp chặt hai chân cậu lại ấn mạnh vào. Còn môi lưỡi lại không ngừng triền lưu.


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2