Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


Lúc Chính Hiếu gần ra liền cầm lấy tay cậu sóc mạnh lấy của anh làm Tùng Lâm cảm thấy tay mình như muốn cháy rát, sau đó anh liền nhanh chóng bỏ thứ đó vào miệng của cậu dập mạnh, mỗi thứ dập làm cậu cảm tưởng như mồm mình muốn toác ra.
Chính Hiếu bắn thốc bắn tháo, từ miệng Tùng Lâm chảy lấy chảy để, dịch trắng trải ra quanh giường. Chính Hiếu thở hổn hển gục xuống, nơi ấy vẫn còn chưa hạ nhiệt trong miệng cậu.
Đến chiều tối Thu Hằng bắt buôc phải ra gọi cửa, mặc dù trong lòng đang không ngừng kêu gào nhưng lý trí của bà vẫn phải làm chủ chuyện này:" Hai đứa à, ra ăn cơm đi".
" Bọn ra ra giờ đây mẹ"- Chính Hiếu tỉnh dậy quơ lấy quả bóng ấn nút tắt mới nói vọng ra. Sau đó nhìn ra Tùng Lâm vẫn còn ngậm thứ ấy của mình trong miệng ngủ, tinh dịch quanh miệng cậu đã dính thành miếng mặt nạ da rồi, mỉm cười bế thốc cậu lên đi vào phòng tắm.
Tùng Lâm tỉnh dậy lần nữa quả nhiên hạ thân không còn đau nữa, ngạc nhiên nhìn Chính Hiếu:" Đây có phải thuốc giảm đau quá liều không đấy".
Chính Hiếu mỉm cười:" Đây là thuốc đặc trị cho vợ yêu yếu đuối".
" Để bao giờ tôi lấy gậy giả 30cm nhét vô người anh xem ai mới yếu đuối cái nhỉ?"- Tùng Lâm quơ lấy cái vòi hoa sen xoa xoa lả lướt.
" Em dùng gậy của mình đâm thì anh sẽ không phản đối, đấy đã là ưu ái của người nằm trên lắm rồi.
Tùng Lâm bĩu môi không nói về chuyện này nữa, hai người bận một bộ đồ ngủ đi xuống nhà. Mọi người lại ăn bữa tối. Hay thật, cậu về đây hai hôm, đều chỉ ăn bữa tối chính thức, mấy bữa kia toàn bữa ăn vitamin của Chính Hiếu. Tùng Lâm lại bỗng thấy xót cho cái bụng của anh, nhưng một chút thôi... Cái tội làm cậu đau cả buổi đâu dễ quên thế được?
" Cả nhà dạo tới có bận không? Con định đưa mọi người đi chơi một chuyến. Mọi người thấy thế nào? Chả là mới có người bạn của con định huỷ chuyến đi gia đình mà không hoàn lại được vé. Nên liền cho con"- Chính Hiếu mở đầu câu chuyện, dù sao về đây mà chỉ nằm trên nhà mãi cũng không hay mấy, nên quyết định đưa mọi người đi một chuyến có vẻ hay a.
" Em rảnh, em rảnh. Đi liền đi anh, lâu lắm em không được đi du lịch rồi"- Ngọc Ánh hưởng ứng đầu tiên vô cùng nhiệt tình.
" Mày cả ngày chỉ có ăn với chơi, ngoài ra còn làm được tích sự gì?"- Thu Hằng bắt đầu chất vấn.
" Anh Chính Hiếu bảo có vé miễn phí nên con mới bảo đi chứ bộ, không đi thì mấy cái vé đấy cũng chỉ để làm giẻ lau thôi".
" Anh ấy có thể đem về cho nhà hai bác".
" À không, bố mẹ con đợt này đang bận, nếu nhà mình cũng bận nốt thì đống vé này quả thực đem làm rác thật đấy ạ".
Thu Hằng cân nhắc một chút, quyết định:" Vậy chúng ta cảm ơn con nhiều nha".
" Không có gì đâu ạ, mọi người cũng mau chuẩn bị sớm đi. Chuyến du lịch kéo dài một tuần trong tháng này, mà cũng sắp đến cuối tháng rồi. Con và Tùng Lâm có lẽ sẽ tập trung vào chuyện ở trường, mọi người du lịch vui vẻ"- Chính Hiếu cầm tay Tùng Lâm làm tư thế chuẩn bị rời đi.
" Ủa hai đứa không đi cùng à? Học hành để sau cũng được mà, không cần gấp gáp thế đâu"- Văn Quyết thắc mắc.
" Vé chỉ có ba thôi bố, nên bọn con mới đem cho mọi người. Thấy cho ai cũng không hợp lý. Bố mẹ không cần để ý bọn con đâu, vừa rồi bọn con cũng đi chơi đủ rồi"- Chính Hiếu xua tay cười nói, lại kéo tay Tùng Lâm:" Muốn đi học chưa?".
Tùng Lâm nghe Chính Hiếu nói thế cũng biết không nên ở lại đây. Nghĩ đến đêm qua Chính Hiếu như bơm phải máu gà, lập tức rụt cổ lại không bao giờ muốn nó diễn ra lần sau. So với nó thì đương nhiên về kia có lẽ sẽ tốt hơn chút, dù sao "ngủ" cả ngày mới dậy cũng làm cậu xấu hổ muốn chết đi được. Vậy nên hai người nhanh chóng thu xếp ngày mai bắt đầu nhập học. Chính Hiếu chỉ muốn đem cả cái phòng này cho thoả lòng nhung nhớ nhưng cũng chỉ đành biết thở dài, đến cả cùng cậu ở trong phòng cũng phải cố gắng thu xếp đồ đạc trong khi thứ bên trong quần ngủ đã muốn rách ra rồi là phải biết anh khó chịu đến mức nào. Tùng Lâm không từ bất cứ cơ hội nào liền nhanh chóng với tay bóp lấy nó một cái khiến Chính Hiếu ngã quỵ xuống, còn mình đứng cười ha hả.
Nhanh chóng chia tay mọi người, anh và cậu nhanh chóng trở về căn nhà của cả hai. Tùng Lâm tự nhiên thấy anh đổi sang một làn đường lạ lẫm, nhưng cứ nghĩ là đường tắt nên cũng không ý kiến gì. Càng đi cậu càng cảm thấy cây cối mọc sát nhau, tự nhiên bụng dưới cậu nhói lên một cái, đù, cậu ngửi thấy mùi nguy hiểm.
" Anh muốn đi đâu à?"- Tùng Lâm mặc dù đã cố nén giọng vẫn không thể giấu nổi sự hoảng hốt. Chính Hiếu nghe vậy quay lại cười với cậu, dưới ánh trăng sáng, nụ cười ấy như của thần địa ngục chuẩn bị cướp lấy sinh mạng của cậu tại nơi đây vậy. Nếu không phải quen biết anh, có lẽ cậu sẽ nghĩ mình chuẩn bị bị bán đi rồi.
Chính Hiếu lái xe nhìn thấy một con đường dẫn vào rừng liền quành vào. Tùng Lâm mặc dù đầu óc chậm hiểu nhưng nhìn thấy cảnh này cũng có một sự nguy hiểm nhất định, chỉ cảm thấy trán đầy mồ hôi lạnh chảy xuống, tay thì lò mò lục đục như tìm thứ gì đó.
Chính Hiếu lắt léo đi qua những con đường tưởng chừng không đi nổi, rẽ vào trong một bãi đất được bao phủ hoàn toàn là cây. Tùng Lâm nhìn ánh đèn xe tắt, xung quanh ngay lập tức bị bao phủ bởi bóng đêm, điều đầu tiên cậu làm mở cửa xe. Cửa xe được mở, cậu nhanh chóng lao ra ngoài như tên bắn, bỗng nghe thấy giọng Chính Hiếu gọi:" Em định chạy đi đâu? Xung quanh đây là rừng rậm, nằm xa thành phố, em nếu có thể may mắn chạy đi tìm người giúp thì ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Nhưng nhớ tìm đúng người nhé, bỏ bao nhiêu công sức xong bị đem đi bán nội tạng chắc cũng không vui vẻ lắm đâu. Không thì em bỏ xác lại nơi này cũng được, chắc không đến một phút nữa sẽ có vài loại thú rừng ngửi thấy mùi của em mà mò đến đấy, sẽ đau đơn bị chặt xác một chút nhưng có điều em cũng không bị mệt. Anh thì mặc dù rất tiếc nhưng biết làm sao bây giờ, anh tôn trọng quyết định của em"- Chính Hiếu ung dung ngả lưng ra cửa xe bên cạnh, dạng hai chân ra để lộ phần trồi cao lên nơi đũng quần, sau đó thả nhẹ ngón tay gỡ lấy từng chiếc cúc áo xuống, để lộ đường cong cơ bắp rắn chắc, đẫy đà trong đêm tối càng làm tôn lên vẻ ma mị. Tùng Lâm nhìn mà muốn cứng, lại nhìn về đám um tùm phía sau, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng " xè xè" quanh đây, âm thanh này so với sự đáng sợ trong xe vừa nãy đúng là bỏ xa cả vạn bậc, Chính Hiếu ngay sau đó liền thấy cậu hoảng loạn lao về phía mình ôm chầm lấy anh, cơ thể run lên bần bật.
Tùng Lâm sau khi được anh vỗ vỗ sau lưng an ủi, cơn hoảng loạn từ từ biến mất. Sau đó nhanh chóng đóng cửa xe vào:" Có rắn anh ạ, em vừa nghe thấy nó kêu như ở gần đây lắm rồi".
" Trong rừng có rắn bộ lạ lắm hả?"- Chính Hiếu tỏ vẻ khó hiểu.
Tùng Lâm nghe mà run cầm cập, còn nghĩ anh có nói mấy câu an ủi mình chứ:" Lỡ nó bò vào trong này thì sao?".
" Nó bò kiểu gì?"- Chính Hiếu khó hiểu.
Tùng Lâm lúc này mới suy nghĩ kỹ, nó bò kiểu gì nhỉ? Sau đó liền xấu hổ chôn mặt đấm bùm bụp vào người anh. Bỗng cảm nhận được một bàn tay đặt vào mông mình, từ từ xoa nắn. Tùng Lâm rùng mình một cái lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh:" Sớm muộn gì cũng chết, cần gì phải sợ?". Giọng nói anh trầm thấp phả vào tai cậu làm Tùng Lâm cảm thấy người như hẫng lại một nhịp. Lúc ổn định lại tinh thần đã phát hiện ra bàn tay của Chính Hiếu luồn vào trong quần mình, đang vuốt ve phần hậu huyệt của cậu từ bao giờ.
Đúng vậy, chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra thì việc gì phải sợ chứ. Tỏ ra yếu đuối vào lúc này có khi lại trở thành trò cười cho ai đó cũng nên. Tùng Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần nâng cằm Chính Hiếu lên ngấu nghiến. Chính Hiếu nhanh chóng đáp lại bằng cách ôm chặt cậu hơn, đè ngược cậu ra đằng sau dành lấy quyền làm chủ. Ngón tay anh đã xâm nhập thành công vào bên trong làm Tùng Lâm đầu hàng ngã ra đằng sau thở hổn hển. Chính Hiếu nhìn mà mê đắm, cũng thở dốc từng đợt nhìn chòng chọc vào mặt cậu. Cuối cùng anh dựng thẳng người quỳ gối trước mặt cậu, nhấc đầu cậu cọ vào thứ đang trồi lên nhọn hoắc chỗ hạ bộ của anh, mỉm cười:" Em biết mình phải làm gì chứ?".
Tùng Lâm rất không hài lòng khí thế bị áp đảo thế này, liền đẩy anh ngã ra sau rồi lập tức ngồi lên người anh. Tùng Lâm cởi lấy chiếc cúc quần của anh ra, lập tức một vật nhọn hoắt nhôi lên khỏi lớp sịp màu đen bóng của anh. Tùng Lâm vuốt ve phần đầu đang rỉ nước của nó rồi lại đưa lên miệng liếm mút:" Một thằng dâm loạn mất hình tượng thế này mà cũng có thể cho ra được hương vị như thế này, cũng không tệ nha".
" Em đã lấy lại đủ hình tượng chưa?"- Chính Hiếu nghe xong không giận mà còn ngoáy lại cậu.
Tùng Lâm lập tức đỏ mặt bóp chặt phân thân của Chính Hiếu khiến anh ưỡn người lên run rẩy. Chính Hiếu nhìn cậu bằng cặp mắt đỏ thẫm, báo hiệu cho cậu biết điều tội tệ đã chuẩn bị đến. Không nói nhiều, anh lập tức cho cậu ngã đo ván xuống ghế, rồi sau đó ấn vào miệng cậu cây gậy khổng lồ của mình mà chọc ngoáy. Tùng Lâm bị sự bạo ngược của anh làm hoảng sợ, mấy lần nôn ra lại bị anh đâm càng sau, có khi cậu còn tưởng cái thứ dài gần bằng cái thước kẻ 30cm ấy đã bao trọn trong mồm mình đến nơi rồi.
Chính Hiếu nhìn cậu oằn oại dưới sự cục súc của mình mà sung sướng, anh bấy giờ mới cho cậu nhả thứ ấy ra thay vào đó là cuống lưỡi mềm mại của mình. Tùng Lâm hít thở được lại không khí bình thường mừng rỡ đến phát khóc, nhưng cũng không vì thế mà đón nhận lấy tình cảm của anh. Chính Hiếu nhìn những giọt nước mắt của cậu cũng thấy hối hận khôn cùng, kích cỡ của anh vốn không phải loại chấp nhận được mà cứ thích làm mấy trò đó. Nói thực, anh vẫn luôn có suy nghĩ cho cậu nuốt hết thứ ấy của mình vào, giống như miệng dưới của cậu bao trọn lấy con quái vật của anh vậy. Chuyện ban nãy, vô tình hay cố ý anh cũng có "bóng ma tâm lý" thôi thúc. Chính Hiếu nằm xuống bên cạnh ôm cậu vào lòng, Tùng Lâm lập tức giãy ra. Anh biết mình là người sai nên cũng không bắt ép, chỉ hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Tùng Lâm bị anh liên tục quấy rầy liền nổi quạu lên:" Anh hết chỗ để tay rồi à?".
" Ừ"- Chính Hiếu bình thản đáp.
" Đưa em về nhà, em không muốn ở đây với anh".
" Anh muốn cùng em qua đêm ở đây, làm ơn!"- Chính Hiếu giọng như nài nỉ, ôm chặt lấy cậu dụi dụi vào lưng cậu. Tùng Lâm nghe mà lòng mềm nhũn, nhưng cậu không muốn dễ dàng thoả hiệp thế, có hơi mất hình tượng sao sao ấy. Nên vẫn trưng ra vẻ kiên quyết:" Nếu anh đồng ý không động chạm vào tôi, chuyện này coi như thông qua".
" Anh đồng ý"- Chính Hiếu nói xong liền đè người cậu lại, cuống cuồng hôn lên đôi môi cậu. Tùng Lâm cắn mạnh vào miệng anh một cái làm Chính Hiếu phải rụt lưỡi ra:" Anh tưởng tôi dễ bắt nạt thế à?".
" Anh làm theo đúng lời em nói mà, anh có chạm vào em đâu"- nói rồi Chính Hiếu giơ hai tay lên. Lúc này Tùng Lâm mới ngớ ra, chạm của anh nói là dùng tay chạm. Bảo sao thoả thuận nhanh thế. Nhưng cũng tại mình ngu ngốc không nói kỹ, giờ trách ai được.
Chính Hiếu thấy cậu nhún nhường, lại tiếp tục hôn lên môi cậu, Tùng Lâm mặc dù đóng chặt miệng nhưng khi bị anh cạy ra cũng không cắn anh nữa. Phần dưới của Chính Hiếu cọ vào lỗ hậu của Tùng Lâm sớm đã chảy nước, anh liền với tay lấy ra một lọ gel từ trong ngăn kéo xe thoa lên tay, rồi ấn vào hậu huyệt mát lạnh của cậu. Tùng Lâm lập tức rút tay anh ra:" Hôm nay em không muốn làm tình với anh".
Chính Hiếu nghe xong điếng người một lúc lâu, cuối cùng nằm xuống ôm lấy cậu:" Ít ra cũng chui vào lòng anh ngủ chứ".
Hai người rốt cuộc cũng ôm lấy nhau, mặc dù cậu không biết với cậu tinh khí nóng rẫy đang áp lên bụng cậu như vậy thì anh sẽ ngủ kiểu gì, nhưng cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chính Hiếu sau khi nghe tiếng cậu đã yên giấc, mới nhẹ nhàng lấy ra một lọ nước, đổ vào miệng của cậu. Một lúc sau Tùng Lâm tỉnh dậy, hai mắt trùng xuống một tầng mơ màng, cả người cậu nóng đến khó chịu, đặc biệt là bộ phận sinh dục, cậu muốn được lấp đầy. Nhìn sang cơ thể trần trụi rắn chắc ở bên cạnh, Tùng Lâm như hít phải chất kích thích, cậu nhanh chóng sờ nắn khuôn ngực của Chính Hiếu, sau đó lại mò xuống xoa bóp cơ bụng của anh. Nhìn xuống hạ thể đang trồi lên mạnh mẽ của Chính Hiếu, Tùng Lâm lập tức cúi người xuống định mút lấy nó, lại nhanh chóng ngửa mặt lên nhìn anh. May quá đang ngủ. Mặc dù nếu cậu muốn làm tình với anh, chắc chắn anh cũng sẽ thoả mãn cậu nhưng ban nãy cậu vẫn còn cự tuyệt anh, chắc hẳn Chính Hiếu cũng khó khăn lắm mới ngủ được, nên mới nhẹ nhàng từng bước một. Tùng Lâm lúc này mới để ý Chính Hiếu đã thay đổi kết cấu xe, hai người đang nằm trên một tấm nệm da, thứ mà cậu đoán chính là mấy cái ghế xếp thành. Lớp trần xe bên trên cũng biến mất chỉ còn lại lớp kính chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống hai người. Quả là một chiếc đèn ngủ thiên nhiên tuyệt vời. Sau này có khi cậu cũng sẽ bắt anh làm một căn phòng thế này quá. Không gian rộng rãi làm cậu cũng thoải mái hơn, đột nhiên Chính Hiếu thò một chân ra, đúng lúc có thể làm gối đầu, Tùng Lâm cũng không ngần ngại nằm lên đó, đối diện là thứ ngày đêm ra vào trong cơ thể cậu, bắt đầu bú liếm. Do không được để anh tỉnh dậy nên cậu bú rất nhẹ nhàng. Có điều thỉnh thoảng cậu có tăng thêm lực đạo mà vẫn thấy anh thở đều đặn, thậm chí là tiếng ngáy, làm Tùng Lâm cũng dần yên tâm. Đây là lần đầu tiên cậu làm tình lén lút như vậy nên cảm giác vô cùng thích thú, cậu còn cảm thấy dương vật của anh có mùi vị ngon hơn mọi ngày. Cậu nào đâu biết mọi biểu cảm của bản thân đều được ánh mắt ti hí của Chính Hiếu không hề bỏ xót một chi tiết.
Tùng Lâm thỉnh thoảng đang bú lại thấy anh gồng mình lên, nỗ lực tăng lực đạo nhưng vẫn không bắt anh ra được, liền bắt đầu cay cú. Còn đang lầm bầm chửi rủa lại nghe tiếng anh nói:" Tùng Lâm à, đừng bú anh nữa. Anh sắp chịu hết nổi rồi. Cho anh vào trong em đi, anh muốn em sinh con cho anh...".
Tùng Lâm nghe mà giật mình nhưng cũng gắng lấy lại tinh thần, tỏ ra cứng cáp:" Sớm dậy còn không lên tiếng đi, bộ xem tôi là trò cười hay lắm à?".
Đối diện với cậu chỉ là tiếng thở dốc của anh, sau đó là tiếng ngáy dần dần vang lên. Tùng Lâm thọc lét Chính Hiếu, anh hoàn toàn không có phản ứng, lúc này mới nhận ra anh nói mớ, mới thở phào nhẹ nhõm. Tùng Lâm lấy lọ gel vừa nãy đổ vào tay anh, dù sao thì cậu cũng vẫn muốn có cảm giác là anh đang làm tình cùng cậu chứ không phải cậu một mình đơn côi. Ngón tay Chính Hiếu nhanh chóng khuếch tán ra nhưng vẫn làm cậu đau điếng. Tùng Lâm lấy làm lạ, sao mọi lần Chính Hiếu đâm mình mình đều thấy vừa đau vừa sướng mà nhỉ? Phải suy nghĩ một lúc lâu Tùng Lâm mới nhận ra lý do, cậu lại một lần nữa đổ gel lên tay mình, nhưng lần này lại bôi vào dương vật của anh, Tùng Lâm cố gắng xoa nắn làm Chính Hiếu oằn mình. Sau khi thấy hả hê rồi cậu mới ngồi lên cho nó vào hết trong cơ thể mình. " A" lên một tiếng đầy sắc dục, đó chính là lý do. Vốn dĩ anh không cần khuếch trương mà vẫn ra vào dễ dàng trong cơ thể cậu, chính là anh vừa vào một cái đã chọc ngay vào điểm G của cậu. Kể cũng phải, vừa to vừa dài, không chọc vào còn khó hơn lên giời. Quả thực làm tình đích thực phải là hai người kết hợp bộ phận sinh dục vào với nhau. Tùng Lâm nhanh chóng mất đi khống chế ngồi trên người Chính Hiếu chơi cưỡi ngựa, ở độ cao này anh có thể vào sâu trong cậu nhất. Những cú nắc của anh trở lên chất lượng vô cùng, cú nào thốn cú ấy. Cơ mà dù thế nào cậu cũng không thể đạt cực khoái như anh đã làm cho cậu. Nhìn xuống Chính Hiếu, lúc này cậu mới rõ nguyên ro. Cậu cúi xuống ngậm lấy bờ môi của Chính Hiếu cắn mút, thủ thỉ:" Rót tinh trùng vào lỗ em đi, em đói".
Ngay lập tức cậu cảm thấy một đợt dung nham phun vào trong cơ thể cậu làm tê liệt toàn bộ dây thần kinh của cậu. Chính Hiếu nhanh chóng gặm lấy gặm để đôi môi anh đã kìm nén bao lâu, ôm chặt lấy bờ eo của cậu mà thôi thúc, Tùng Lâm oằn mình trong từng cú nắc của anh, nhanh chóng bị cảm giác bên trong lẫn bên ngoài đánh gục, cậu phun ra đợt tinh trùng dài nhất của mình, sau đó gục xuống. Chính Hiếu đưa tay nếm tinh dịch của cậu, cảm giác vô cùng hài lòng. Sau đó tìm lấy một cái cốc để xuống dưới hậu huyệt của cậu, tinh trùng của anh nhanh chóng lấp đầy, lại ngửa cổ Tùng Lâm cho cậu uống hết chỗ đó. Hình như dạo này anh có quên vệ sinh hậu môn cho cậu thì phải. Nhìn cốc tinh trùng còn lại một mảng bám trên thành, Chính Hiếu còn đang định rót nước lọc vào cho cậu uống hết quyết định thôi. Lại đưa đến bên miệng ý định trừng phạt bản thân, anh mới đưa đến gần mũi mà đã bị cái mùi buồn nôn doạ sợ. Đúng là chẳng ai uống được tinh trùng của mình mà.
Sáng hôm sau Tùng Lâm tỉnh dậy, ban đầu là hoảng hốt cứ nghĩ thảo nào cũng bị anh chê cười, sau đó lại nhận ra cơ thể hai người đều sạch sẽ. Sờ xuống phần hạ bộ của mình, chỉ cảm thấy hơi đau đau, chứ không có hiện tượng gì. Lại nhìn sang dương cụ đang chĩa thẳng vào mặt cậu của anh, Tùng Lâm quyết định tuốt súng gọi anh dậy luôn.
Chính Hiếu mỉm cười ôm chầm lấy cậu:" Biết mình quá đáng lắm phải hông?".
Tùng Lâm thử hỏi dò:" Chẳng phải đêm qua đã phục vụ anh tử tế rồi đây?".
" Em làm khi anh ngủ hả? Thế thì sao anh biết được em nói thật hay không?".
Ủa? Vậy mọi chuyện chỉ là mơ sao?- Tùng Lâm nhìn vào ánh mắt Chính Hiếu, không có một điểm cười cợt, lúc này mới dám tin chuyện hôm qua không phải sự thật. Mặc dù có hơi tiếc nhưng so với việc bị anh cười nhạo có lẽ cũng không sao.
" Nghe nói đàn ông chào cờ buổi sáng là buồn mắc tiểu. Có muốn em làm cái bệ phóng cho anh không?"- Tùng Lâm vừa uốn éo người quyến rũ anh, vừa cầm lấy dương vật của anh nắn nắn.
" Người ta là muốn giải toả, anh là muốn em"- Chính Hiếu lập tức ngồi lên trước mặt Tùng Lâm.
" Xả vào mồm em nhé"- Tùng Lâm ve vãn đầu lưỡi quanh dương cụ của anh.
" Nó độc đấy, đừng uống nhé"- Chính Hiếu hơi lo lắng, nhưng cảm giác được sự mới mẻ này quả thực vô cùng hưng phấn, liền tiểu vào mồm của cậu luôn.
Tùng Lâm không ngờ có một ngày thứ người ta đổ đi mình lại cho vào trong miệng. Nhưng trải nghiệm quả thực không tệ, cậu chổng mông hướng người anh, nháy mắt. Chính Hiếu nhanh chóng hiểu ý cắm thẳng vào người cậu. Tùng Lâm suýt thì phun hết ra, nhưng cũng nuốt vào được một ít. Có hơi ghê ghê nhưng nghĩ lại đây là của anh nên cũng không sao. Chính Hiếu vừa đâm vừa tiểu vào người cậu, làm nước tràn ra té le. Anh cúi xuống banh mồm cậu ra uống lấy chất thải của mình. Hai người cứ thế truyền đi truyền lại, nước tiểu qua kẽ môi hai người chảy xuống ghế. Tinh trùng trong người cậu hoà cùng nước tiểu của anh chuyển mình thành một dòng suối chảy róc rách tuyệt đẹp.


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2