Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2


" Cháu thực sự xin lỗi"- Tùng Lâm cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên. Người ta may là bác sĩ nên mới kìm chế được ham muốn đánh người lại, chứ cậu biết nếu phải người bình thường, nghe tin con mình bị bạn hại làm cho vô sinh, không giết cả nhà nó cũng phải khiến nó đau khổ suốt đời.
" Nếu cậu thực sự xin lỗi thì hãy dùng hành động mà biểu hiện cho tốt. Dùng miệng lúc nào cũng dễ mà, phải chứ?".
" Cháu nhất định sẽ làm tất cả mọi thứ"- nghe thấy câu nói này của cậu, khoé miệng ông khẽ cong lên một độ cao tinh tế mắt thường không thể nhìn thấy. Sau liền liễm đi cảm xúc ngay tức khắc:" Được rồi, nói thật tôi chẳng hề tin tưởng cậu một chút nào. Nếu không phải chỉ có mình cậu mới có thể hoàn thành tốt việc này, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu sống dở chết dở đấy. Nhưng cũng đừng có vì thế mà tỏ ra ngạo nghễ, Chính Hiếu không gánh được hộ cậu hết được đâu".
Tùng Lâm nghe mà run lên cầm cập:" Cháu tuyệt không có ý nghĩ đó"- bây giờ cậu mới nhận ra một vấn đề mà nãy giờ vẫn luôn xem nhẹ: Chính Hiếu bảo vệ mình?!! Lấy thế lực của cậu ta ra, vào lúc này cậu đang bị đánh cho tan xác là điều không thể chối cãi. Quả thực, nếu cậu là hắn, cậu tuyệt đối sẽ không tha cho chính mình. Điều này làm Tùng Lâm chẳng bớt lo hơn tí nào, chuyện hôm nay không phải là cậu trốn thoát, mà là người xử lý cậu đang bận chưa ra mặt thôi.
Bác sĩ đương nhiên chẳng để tâm tới lời của cậu tẹo nào. Ông ngồi vắt chéo chân trên ghế, hai tay khoanh lại tạo thành tư thế ưu nhã rất có khí chất, con ngươi sâu thẳm quét qua cậu:" Như cậu đã nghe, cậu chủ chính là bị một cú của cậu làm gãy đôi dương vật.
Thứ này tuyệt đối không thể vất đi được nên chỉ có thể nối liền lại. Tôi đã giúp cậu chủ cố định lại vị trí của nó, giờ chỉ có thể đợi nó dần hồi phục mới có thể tính tiếp. Tất cả mọi thứ sau này đều bị ảnh hưởng bởi bước này quyết định, và nó có thành công được hay không, chỉ mình cậu có khả năng trả lời".
Tùng Lâm nuốt nước bọt.
" Từ bây giờ, công việc của cậu chính là khêu lên dục vọng trong người bạn đời của cậu, Tùng Lâm ạ".
Tùng Lâm câm nín.
" Sao cậu không nói gì?"- bác sĩ hỏi.
" ... Chuyện này... Bác sĩ có thể nói rõ ra được không ạ?"- cái quái gì vậy??? Tai của cậu chưa già đã lãng rồi chắc?
" Không giống như việc chữa những vết thương khác. Người bị bệnh ở cơ quan sinh dục có đặc thù, đó chính là suy giảm hoocmon sinh dục nghiêm trọng, dẫn đến mất khả năng sinh lý, và đương nhiên để lại hậu quả chính là vô sinh. Chính vì vậy cậu luôn luôn phải kích thích không giới hạn bản năng chiếm hữu của Chính Hiếu, khiến cậu ta không ngừng điều tiết ra hoocmon kích dục, cho đến khi bệnh tình được trị khỏi hẳn".
Tùng Lâm nghe đến ngừng cả việc thở... Cậu cứ tưởng là gãy dương vật cũng giống như gãy tay, cậu bị hiểu nhầm là người yêu của hắn, cùng lắm là chăm sóc hắn cho đỡ bất tiện nên mới bị ông bác sĩ chú ý đến vậy. Sao tự nhiên bây giờ lại mọc ra một chân lý gì thế này? Người bị gãy cái ấy vô sinh không phải vì đồ chơi bị hỏng, mà là không còn ham muốn???
" Đã ngẫm xong chưa để tôi còn có thể tiếp tục?".
" Vâng?"- vẫn còn? Cậu có cảm giác chuyện ông bác sĩ kể ngày sẽ càng biến thái.
" Đây vốn là chuyện riêng của hai cậu, nhưng tôi nghĩ nói ra vẫn sẽ tốt hơn. Dụng cụ của tôi chỉ có tác dụng cố định dương vật của cậu chủ lại một chỗ, nhưng hậu huyệt lại giống như sinh ra để giải quyết vấn đề này vậy. Nó không chỉ có khả năng bao bọc chống biến dạng tốt còn hơn cả dụng cụ khoa kỹ kia, lại còn là thứ tất yếu có thể đem khoái cảm của người đàn ông lên đỉnh cao nhất. Có thể nói, tất cả những nỗ lực của tôi chả là cái mống gì so với cái nơi ấy của cậu".
Tùng Lâm mặt đỏ phừng phừng, nhắc đến loại chuyện tế nhị thế này, sao có thể làm ra vẻ bình thản được chứ? Nhất là lại vào cái tình trạng dở khóc dở cười như bây giờ: bị người ta bắt lên giường làm tình, lại còn chỉ xem làm thế nào để có thể đạt hiệu quả cao nhất.
" Vậy nhé, có điều tạm thời hiện giờ hàng họ của cậu chủ còn đang phải bảo dưỡng, tạm thời một thời gian không thể lên được. Nhưng cậu cũng nén đau buồn, nhớ lại vì ai mà mình lại phải nhịn đói".
Tùng Lâm lại lập tức trợn tròn mắt nhìn bác sĩ- ông ta đang nói đùa? Thật không thể tin nổi con người vừa nãy nói ra mấy lời lạnh độc lại có thể nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tía tai được luôn. Cậu thấy ông bác sĩ đứng dậy, cảm thấy như được đặc xá vậy, cũng lập tức đứng lên tiễn khách.
" Đến đây được rồi, cảm ơn cậu"- cậu mới chỉ đưa được ông bác sĩ đến cửa nhà thì đã bị ổng ngăn lại, nhớ lại đoạn đường dài dưới kia, định tiễn ổng ra tận đó nhưng lại chợt nghĩ lại: mình và ông ta cũng chẳng thân nhau, việc gì phải câu nệ tiểu tiết thế. Với cả tí cậu đưa ông ta xuống thì ai đưa cậu lên? Nhớ tới màn đêm âm u và tiếng lá cây thổi xào xạc, cậu lập tức dựng hết tóc gáy lên, hoàn toàn dẹp bỏ lễ nghi mẹ gì đó ra khỏi đầu.
" Khoan..."- cậu thấy ông ta đã đi, đang định đóng sập cửa lại thì lại nghe thấy tiếng từ bên ngoài tràn vào. Ủa? Quên đồ à? Đừng nói là ông ta có sở thích thích kể chuyện giật gân vào những khoảnh khắc khiến người ta giật gân đấy nhé!
Tùng Lâm khựng lại nhìn ra ngoài cửa, thấy người ngoài cửa tỏ chút bất lực mà ngó vào:" Chuyện này tôi nghĩ không cần phải nói thì ai cũng biết, cơ mà nhớ lại từ lúc tôi biết đến cậu, chưa từng có thể dùng từ " bình thường" để miêu tả về cậu nên quyết định phải nói rõ. Cậu sẽ không nghĩ tôi đem chuyện này nói riêng cho cậu chỉ vì nó tế nhị thôi đấy chứ?".
" Sao có thể thế được ạ. Cháu biết đây là chuyện quan trọng, tuyệt không thể kể cho ai nghe được"- Tùng Lâm chột dạ. Ù uây, xấu hổ chết mất, cậu định ngày mai sẽ nói cho bố mẹ.
Vị bác sĩ đương nhiên bắt được vẻ mặt này, tỏ vẻ buồn chán đến cực điểm, rốt cuộc vẫn dứt khoát kìm nén lại quay lưng về phía cậu không quay lại nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà Chính Hiếu, à nói đúng ra phải là nhà riêng của cậu ta. Nơi hoang vu thế này, chắc chắn là để lén đưa bồ nhí về rồi. Nghĩ đến việc này không hiểu sao cậu lại thấy vô cùng khó chịu. Chắc có lẽ là mình không thể quen được phải ở lại cái nơi có lẽ mới ngày hôm qua vẫn là nơi thác loạn đi... Mà khoan đã, đã là nơi chăn bồ nhí của hắn thì hắn dẫn mình về đây làm gì? Con mẹ nó chứ thằng điên này không lẽ là lại định giở trò quan hệ trước mặt mình rồi tỏ vẻ anh đây không có bẩn thỉu như cưng đấy chứ? Quào, cũng đâu có cần phải kỳ thị đến mức ấy. Mày nghĩ mày là trai thẳng thì mày ngon chắc? Rốt cuộc cũng chỉ là một con lợn rừng đi so với mấy con ỉn nuôi.
Cậu vốn thấy nơi này rất đẹp, nhưng lại bị suy nghĩ của mình doạ sợ, cuối cùng thành ra đến cả hít thở quanh nơi này không thôi cũng tràn ngập chán ghét. Cậu vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc hồi còn học đại học mình có đắc tội gì với cậu ta mà lại để cậu ta có ấn tượng xấu với mình đến vậy. Hay có lẽ nào cậu đã quá xem nhẹ mấy thằng ngựa đực này rồi???
Cậu bước lên lầu đi về phía phòng Chính Hiếu, thực sự cậu không hề muốn vào trong đấy một tẹo nào. Nếu có thể, thà cậu nằm ngủ ở sofa phòng khách còn hơn.
Bên trong đang bật đèn ngủ, màu vàng dịu nhẹ lan toả khắp phòng, Tùng Lâm từng bước chậm rãi đi tới, nhìn lên khuôn mặt tái nhợt kia, xong lại nhìn xuống bộ quần áo ngủ mềm mại sạch sẽ của hắn. Cậu chậm rãi nắm lấy cạp quần của Chính Hiếu nhẹ nhàng kéo xuống, mỗi một điểm ảnh hiện ra trước mắt đều làm trái tim của cậu rung động kịch liệt theo. Cậu biết nó có thể bị gãy nhưng chưa từng tin nó sẽ thực sự xảy ra cả. Cho đến khi chính mình phải đối diện với nó, cảm giác này quả thực vừa chân thực đến đáng sợ, lại vừa huyền ảo đến khó tin.
Không thể ngờ được rằng hắn còn mặc cả sịp, mặc dù ông bác sĩ đã đề cập đến chuyện cố định dương vật nhưng chẳng phải đã có thiết bị bảo vệ rồi sao?- cậu nhìn lên miếng nhựa đang bao bọc lấy toàn bộ cột trụ của Chính Hiếu, thoạt nhìn trông nó chả khác gì cái vỏ kim tiêm là mấy, ông bác sĩ đầu óc bị trì độn hay sao mà đến cả thiết bị này dùng thế nào cũng chẳng nói cho cậu biết? Không biết nó vận hành như thế nào nhỉ?- trí tò mò của cậu lập tức nổi lên, cậu dựng thẳng thanh nhựa, nhìn ngó các kiểu xung quanh, lại không dám làm càn đi tháo nó, cuối cùng thu về tay không.
Nhìn ngó một lượt, nơi này chỉ có duy nhất một chiếc giường đang bị hắn chiếm đóng. Cậu lại chẳng dám trèo lên đấy nằm, bình thường cậu ngủ đã hay va đập sẵn, ngày mai tỉnh dậy thấy hắn nằm lăn lóc dưới đất chắc mình đền cả cái mạng này cũng không đủ quá. Càng nghĩ càng thêm phiền, đúng là tạo nghiệt mà!!!
Sau một hồi rã rời nằm than trời vái đất, cuối cùng cậu cũng tìm lại được lý trí. Có đau đến thế nào thì cũng phải chết trong sự sạch sẽ, người ta nói người sạch sẽ luôn khiến người khác có cảm tình mà. Cậu liền đứng dậy lấy quần áo đi tắm rửa một cái, khi bước vào phòng, cậu quả thực bất ngờ đến suýt chút nữa té bỏ ra. Nơi này được trang hoàng cả bồn tắm, không, phải nói là hồ tắm thì đúng hơn, kích cỡ của nó phải bằng mấy cái bồn tắm chụm lại. Ghê gớm, chẳng lẽ định bơi luôn trong này chắc? Cái kiểu biến thái đến cùng cực thế này chỉ xuất hiện trong mấy bộ phim khoe của thôi cơ, xem ra giới thượng lưu thực sự chuộng trò này. Bên dưới hồ tắm sớm đã tràn ngập nước nóng, cậu tin chắc không phải Chính Hiếu vừa mới xả nước, vậy chỉ có thể khẳng định một điều là nơi giữ ấm của chỗ này quá tuyệt vời thôi. Xung quanh còn toả ra hương thơm đê mê quyến rũ kết hợp cùng làn hơi nước xếp tầng thực sự khiến người ta cảm thấy khắp nơi đều bủn rủn, như đang lạc vào trốn xa đoạ vậy. Người cậu bây giờ đang bẩn, không thể ngâm bồn tắm được, cậu nhìn xem xung quanh, ngoại trừ có vài cây cảnh trang trí ra, xung quanh đều là những vật dụng quen thuộc trong nhà tắm theo phiên bản cao cấp, chỉ duy nhất không thấy vòi sen đâu. Ai da, chẳng lẽ mấy người biến thái đến nỗi đi lấy cây xịt đít gội đầu, cơ mà nhìn lại cũng chăng thấy thứ ấy đâu.
May mà ít ra hắn ta cũng có bật sẵn nước tắm, thôi thì rửa qua cũng được. Tùng Lâm từ từ chui xuống tận hưởng cảm giác thư thái đến từng kẽ ngón chân, dần dần hoà tan khắp cơ thể mình. Không biết có phải là bồn xịn nên nước cũng xịn theo hay không mà cậu cảm thấy nước ở đây đặc biệt mềm mại hẳn đi, cứ như thể nó là một vật thể sống thực thụ vậy. Nó bò luồn khắp nơi trên cơ thể cậu kích thích mọi tầng cảm giác, giống như đang có một bàn tay hư hỏng lấy cậu làm thú vui. Mặt cậu đỏ bừng lên, hơi thở dần gấp gáp, cậu đưa tay xuống khe hậu huyệt của mình trực tiếp tiến vào. A! Thực không ngờ mình lại có thể tã đến như vậy, lên cơn bấn loạn chỉ bằng mấy dòng nước. Hơi nước càng ngày càng mờ mịt, Tùng Lâm gia sức tăng nhanh tốc độ nơi huyệt đạo bản thân, đôi môi đỏ mọng dày lên một tầng nước trông cực kỳ hứng tình. Cậu liên tưởng đến ngay ngày hôm qua, trong lúc mình đang lén lút hít hà dịch đàn ông phát ra từ nơi chứa đựng hạ bộ của Chính Hiếu, chẳng hiểu sao từ lúc nào hắn đã tới ngay bên cạnh, bắt tận tay day tận trán mình, quả là khiến cậu xấu hổ muốn chết. Nghĩ đến đây cậu lập tức tỉnh hẳn người,vội vàng rụt tay ra xong mới biết mình làm lố. Hắn ta vừa mất rất nhiều máu, giờ mà còn tỉnh lại thì đúng là thiên tài. Cơ mà tại sao hắn lại không nói gì về chuyện tối qua nhỉ? Chẳng lẽ hắn bị đập cho cái mà quên luôn. Ai da, giờ mới nhớ, bảo sao tự nhiên hôm nay hắn để đầu phủ. Căn bản hắn có làm gì cũng đều đẹp muốn tắt thở nên cậu cũng không nhìn ra điểm khác thường. Giờ cậu nhớ lại mới thấy cậu càng lúc càng quá đáng. Người ta chẳng phải con của mình mà đòi dở trò vũ lực, đã thế chính cậu lại còn đi nổi ý dâm với hắn chứ, đúng là tự vả vào mặt mình. Tùng Lâm tiu nghỉu, ngày mai phải trân thành xin lỗi một cách sâu sắc. Rõ ràng ban đầu hắn là tên gây rối, sao bây giờ nhìn kiểu gì cũng là cậu sai lầm vậy?
Sau khi kỳ cọ hết đống ghét bẩn cậu liền kiếm khăn lau người, nó được treo tại cái móc cạnh bồn rửa mặt có tấm gương chà bá đối diện cánh cửa. Tùng Lâm giơ lên lau người lập tức cảm thấy không ổn. Thứ này tràn ngập hương vị của Chính Hiếu, giống như được chính cơ thể hắn tiết ra vậy. Nói đúng ra là quanh đây nơi nào cũng có mùi của hắn, nhưng chiếc khăn tắm này lại đặc biệt nồng nặc, khiến toàn cơ thể cậu sinh ra bủn rủn. Thật sự không muốn thừa nhận đâu nhưng cảm giác được nằm dưới thân hắn, được hít hà mùi hương trên cơ thể hắn làm cậu không thể nghĩ đến cảnh hợp hoan đêm hôm qua của hai người. Đỉnh kiếm của cậu lại một lần nữa giơ vút lên, trên đầu đã rỉ ra một chút nước, Tùng Lâm lại cảm thấy khô nóng kinh khủng. Cậu cố gắng lau thật nhanh mà mạnh để làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng ai ngờ khi mũi cậu chạm đến một điểm, thân thể cậu lập tức không thể tự chủ được đổ thụp xuống, phân thân cũng chẳng thể kìm nén được nữa trào ra từng đợt bạch dịch- cậu... vừa ngửi vào nơi đàn ông của hắn.
( Nếu bạn dùng khăn tắm chắc hẳn sẽ biết. Nơi thường dùng để lau bộ phận nhảy cảm mùi vị sẽ đậm đặc hơn những nơi khác. Tùy vào cách dùng khăn của mỗi người. Có người lau phần này ướt rồi lột sang bên kia lau, còn ad thường là sẽ lau cùng một mặt, hạ bộ sẽ lau ở phần dưới nên nơi đó đậm đặc nhất).
Thân thể cậu kịch liệt run rẩy, cậu đã không thể nào kìm nén được nữa, liền cho mấy ngón tay vào một lần nữa khuấy đảo huyệt thịt của mình, mũi thì ra sức hít hà hương vị chết người ấy, cứ như vậy một lúc lâu cho đến khi cậu mãnh liệt rùng người lại, hai tay run rẩy, một dòng suối chất lỏng chảy từ kẽ ngón tay cậu ra, cậu mệt mỏi đổ gục xuống.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Chính Hiếu thả bước đi tới, cúi xuống liếm mút phần chất lỏng nơi quy đầu và dưới đất của cậu. Hắn ngậm vào trong miệng một lát cảm nhận dư vị của nó tan ra. A quả thực rất tanh, hoá ra tinh trùng của đàn ông ai cũng thế. Dạo trước hắn đã từng nuốt thử tinh trùng của mình, tởm vô cùng. Vốn dĩ hắn làm cái trò này là do trong một bộ đam mỹ có phân cảnh người đàn ông nuốt tinh dịch của chồng mình rồi kêu lên: "Ngon quá", hắn rất lấy làm lạ tại vì hắn chỉ ngửi thôi đã thấy kinh rồi chứ đừng nói là uống. Hắn tuyệt đối không thể để cho Tùng Lâm chán ghét mình nên đã thử kiểm nghiệm và thất vọng một thời gian. Tối hôm qua, là hắn mất kiểm soát nên mới dám liều mạng cho cậu bú tinh dịch của mình. Nhưng xem ra chuyện này không xấu như hắn tưởng, nghĩ đến thứ này là của vợ yêu của mình, hắn cảm thấy sự hôi tanh biến mất hết, chỉ dư lại hương vị ngọt ngào tràn ngập sắc dục quấn quanh khoang miệng. Có lẽ thứ này là một trong những thứ khó uống nhất, nhưng cũng là một trong những hương vị câu dẫn nhất, hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi với quyển truyện bị mình xé thành bã kia a.
Chính Hiếu cúi đầu xuống nhả ra từng dòng vào cúc hoa đang bành rộng của cậu, cậu đang dùng tư thế: "Mời anh thao em đi" làm hắn mới đi vào suýt nữa không kìm lòng được mà tắt thở chết. Tinh dịch hoà trộn nước bọt cứ thế theo sự mở rộng của hậu huyệt mà tràn ngập vào trong. Sau khi cảm thấy độ nhớp nháp đã đạt chuẩn, hắn mới không kìm nổi nữa mà rút cây chùa nóng như hoả thiêu của mình đang không ngừng gào thét từ trong chiếc quần nước ướt nhẹp ra, không chần chừ một giây cắm thẳng vào thứ khiến hắn nhớ thương nhất.
Bạch!
Tùng Lâm khẽ rên một tiếng nhưng không tỉnh dậy, xem ra đã ngủ say lắm rồi. Còn cơ thể Chính Hiếu lại đang kịch liệt run rẩy, không ngừng trào ra những dòng tinh nóng rẫy tràn ra cả nơi giao thoa của hai người. Chính Hiếu xấu hổ đỏ bừng mặt, may mà Tùng Lâm không biết, nếu không sẽ cười phá lên bảo mình sinh lý yếu quá. Thực sự oan chết đi được,  hắn tự nhận là mình có sức đề kháng rất tốt, đến cả khi Tùng Lâm ngậm lấy chiến binh của hắn, hắn vẫn có thể kiên cường chống trụ lại mà. Quả thực khẩu huyệt và khẩu thị là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau a. Nếu không phải người đang không ngừng liếm mút lấy niềm tự hào của hắn là người mỗi ngày hắn đều muốn chơi chết, hắn tuyệt còn lâu mới chịu bắn.
( Haha, bé Hiếu nhà ta quả là hiểu lầm tai hại a. Lâm Lâm làm gì có ai để thực hành, nên chuyện khẩu giao sao có thể một sớm một chiều làm cho tốt được. Đến lúc Lâm Lâm tu thành thần rồi có lẽ Chính Hiếu không muốn ra cũng không được).
Chính Hiếu cứ thế ôm cậu vào lòng, không có lòng tốt mà rút ra. Thứ này quả là khiến hắn mệt mỏi muốn chết, cảm giác nhiệt độ trong đó cứ như muốn đốt hắn lại làm tro vậy. Lúc hắn thâm nhập vào, còn chưa kịp rút ra đâm lại phát nữa đã bị anh em của cậu kịch liệt tấn công. Vách thịt toả nhiệt, cơ bắp của cậu không ngừng siết chặt lấy cho đến hoàn toàn hấp thụ hết sinh lực của con mồi mới chịu buông tha. Toàn bộ quá trình chiến đấu còn chưa đến hai giây. Chính Hiếu nhìn cậu đầy trăn trối, sau đó đánh bốp cái vào đệm thịt của cậu:" Hồ Ly yêu nghiệt, em định cho anh ghi tên vào kỷ lục Guiness người đàn ông bất lực nhất lịch sử nhân loại phải không?".
Tùng Lâm khẽ ưm một tiếng.
Sáng sớm tỉnh dậy, Tùng Lâm mơ màng cảm nhận được từ tay mình có một thứ gì đó mềm mại, sờ rất thích làm cậu hứng chí đùa nghịch một hồi, cho đến khi có tiếng cười nhẹ trên đỉnh đầu, cậu mới giật nhẹ một cái rồi mở trừng mắt ra. Chính Hiếu phiên bản khoe ra thịt đập bùm bùm vào mặt cậu. Bảo sao hôm nay ngủ êm thế, không biết cậu chui rúc trong lồng ngực của hắn từ bao giờ rồi.
" Chào buổi sáng"- nhận thấy cậu có dấu hiệu chạy trốn, đương nhiên hắn đa chuẩn bị công tác phòng bị từ lâu, Tùng Lâm giật mạnh người về đằng sau trực tiếp bị giật ngược lại, đập thẳng vào người Chính Hiếu. Hắn cúi đầu xuống hôn chụt một cái lên môi cậu, sau đó nhìn cậu cười ôn nhu. Tùng Lâm mặt đỏ bừng chảy từng giọt mồ hôi. Chời đụ, nếu cậu nhớ không nhầm thì hôm qua cậu ngất đi đúng lúc mình vừa mới hoàn thành, bây giờ lại trèo lên giường khoả thân ôm hắn. Một là mộng du, hai chính là hắn bế cậu lên. Nhìn theo trường hợp này có vẻ nghe vế sau sẽ thuận tai hơn. Đụ!!! Hai lần rồi. Lần đầu là quần lót, lần hai là khăn tắm, lại còn bị bắt hai liên tiếp luôn. Chắc chắn là từ hôm nay, danh dự của cậu so với mấy chị phố đèn đỏ chả khác nhau là bao.
" Muốn cười thì cười đi. Đúng rồi đấy! Tôi thèm thuồng cơ thể cậu đến nỗi chỉ mới ngửi mùi hương phát ra trên người cậu thôi đã làm tôi muốn chìm đắm rồi. Với cả xin lỗi đã hại cậu ra nông nỗi này. Thành thật xin lỗi".
-----------------------------------------------------------
# Mẩu Chuyện Nho Nhỏ
Sau khi được đưa vào trong bàn bạc kế hoạch cẩn thận, hắn nằm xuống thư thái chờ đợi phần thưởng chuẩn bị được trao.
Không sai, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của hắn. Từ việc giả bộ bị thương phần nhạy cảm cho đến gọi cho thuộc hạ tâm phúc của hắn cũng chính là ông bác sĩ kia, bày ra âm mưu to lớn doạ người này. Hắn vốn không định nói dối cậu dù chỉ một chuyện nhỏ nhưng gần đây hắn chợt nhận ra rằng mình không hợp với mấy chuyện cò cưa lừa xẻ cho lắm.( Cò cưa lừa xẻ: chậm chạp) Hắn có thể vì cậu bước từng bước chậm rãi cho đến khi cậu để ý đến hắn nhưng tuyệt đối không để cho mấy con tệp kia sinh trứng trong lòng. Hắn không thông minh đến nỗi có thể dự đoán được mọi chuyện như thế này, tất cả mọi suy nghĩ đều nảy ra trong khoảng thời gian hắn nằm dưới nền đất. Đương nhiên vốn dĩ hắn không phải làm vậy, vốn dĩ phần thắng đã nằm trong tay khỏi cần bàn cãi. Địa vị của hắn quyết định chẳng ai có thể dẫm trên đầu hắn xưng vương cả, đến cả ông bố đa mưu túc trí của mình, sớm thôi hắn sẽ vượt mặt ông. Nhưng, hắn không vì thế mà ngưng đề phòng. Hắn hơn người ta ở điểm trong khi người ta thở phào vì được bảo vệ bởi cái lồng sắt an toàn, thì hắn lại đi bóp chết thứ khiến mình gặp nguy hiểm đấy.
Từ khoảnh khắc cậu bước vào, hắn vẫn luôn theo dõi, bất kể hành động nào của cậu đều được hắn tiếp thu không bỏ sót( mắt ti hí đấy:))) Giây phút cậu cầm vào JJ của hắn, hắn hứng khởi hưởng thụ từng biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt của cậu. Cho đến khi cậu ở trong phòng tắm hưởng thụ một mình, mặt hắn tràn đầy tơ máu trước màn hình máy tính lắp đặt camera trong gương, thiếu chút nữa đã tông thẳng của vào hùng hục chết cậu.
" Tại sao càng ngày tôi càng thấy em yêu nghiệt vậy hả Hồ Ly Tinh"- Chính Hiếu lộ khuôn mặt dữ tợn bóp đỏ ửng cây trường đao của mình.


Nhấn để mở bình luận

Thầy Cậu Câm Miệng Cho Tôi P2