Thiên Đế Bất Tử



--Chương 25:

Một mặt khác, hắn ta nghe đến tiếng tăm Thiên héo của Sở Vân Mặc cộng vào đó, nhờ đám Sở Tu đồn đại thêm mắm dặm muối vào, nên người này mới có định kiến với bản thân như thế.

“Ca đang nói gì thế? Muội tự chọn gả cho Sở Vân Mặc đấy, huynh như vậy là thất lễ rồi".

Lâm Khuynh Thành lập tức tức giận nói.

"Ca ca biết cha bắt muội phải đi liên hôn, ca cũng rất khó chịu về chuyện này.

Mấy ngày nay, ta đang gây với cha.

Nhưng muội đừng có chọn đại một người như thế chứ?"

Lâm Huyền không biết khuyên muội muội ra sao, hắn ta liếc sang Sở Vân Mặc thì càng thấy khó chịu.

Hắn ta là tu sĩ ở ngoài chém giết suốt cả ngày, vậy nên trong tư tưởng đã ăn sâu việc khinh thường mấy quý công tử trắng trắng, bầu bỉnh thế này rồi.

"Sở tiền bối đã nói tình hình của Sở Vân Mặc nhà ngươi cho ta biết rồi, vậy nên Sở tiền bối cũng không làm khó ta về chuyện thay đổi đối tượng hôn sự cho muội muội.

Ta là người thẳng tính, trước giờ ăn ngay nói thật.

Vậy nên, ta thấy hài lòng về ngươi”.

Lâm Huyền nói chuyện rất thẳng thẳng, thân phận của hắn ta hiện giờ cũng không cần phải vòng vo với Cổ Trình Thành làm gì.

“Muội muội của ta là viên ngọc quý của Tử Tiêu Tông, có gả thì dù không thể gả cho thiếu tông chủ Đạp Vân Tông thì cũng phải là thiếu gia chủ của Sở gia.

Chứ không đời nào gả cho một tên Thiên héo, một đệ tử Sở gia chưa từng bước vào Thần Vũ điện được”.

"Ta chả cần biết Lâm Huyền ngươi thích hay ghét ta, ta đây cũng chả ưa gì ngươi.

Nếu ngươi đã nói nhảm xong rồi, ta về trước.

Lát nữa, ta phải tham gia thi vào Thần Vũ điện nữa”.

Cổ Trình Thành lười tốn nước bọt với Lâm Huyền.

Bởi thứ nhất, hôn sự này tồn tại cũng không phải vì hắn muốn cưới Lâm Khuynh Thành.

Mà là Lâm Khuynh Thành phải gả cho hắn đấy chứ.

Thứ hai, hắn với Lâm Khuynh Thành cũng chả có tình cảm gì sâu xa, dù có sống chung hay gần nhau ở một đoạn thời gian đi chăng nữa, thì lúc đó hắn đều đổ dồn hết cho việc tu hành rồi.

Ban đầu, hắn muốn giữ thiện ý với Lâm Huyền chỉ là dựa vào lễ phép cơ bản mà thôi.

Nhưng người ta đã chưởng mắt ông nội đây, chẳng lẽ ông nội này phải đi nịnh bợ thằng nhãi đó nữa sao?

Cả hai đều là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, ai mà chả ngang tàn?

"Sao lại vô lễ thế Vân Mặc”.

Sở Vấn lập tức mắng.

"Xin hỏi đại bá, phụ thân và mẹ ta đâu?"

Cổ Trình Thành làm lơ câu hỏi, hắn chuyển sang chủ đề mình muốn biết.

Với tính cách của Đường Nguyệt Nhu, chắc chắn không thể nào không xuất hiện.

Mà phụ thân của Sở Vân Mặc thì Cổ Trình Thành chưa từng gặp mặt lần nào.

Bởi vì ký ức của Sở Vân Mặc rất ít ỏi và rời rạc, cho nên Cổ Trình Thành không biết phụ thân của hắn đang làm gì trong khoảng thời gian này.

Hơn hai mươi năm trôi qua, thế mà đối phương vẫn chưa từng đến thăm hắn lấy một lần.

Chuyện hôm nay xảy ra như thế, Đường Nguyệt Nhu cũng vắng mặt.

Hành động của hai bậc phụ huynh này, làm Cổ Trình Thành có dự cảm không lành.

“Cha mẹ của ngươi có nhiệm vụ, không tiện nói".

Sở Vấn bình tĩnh giải thích: “Hôm nay Lâm hiền chất đến thăm, sẵn tiện hắn muốn bàn lại hôm sự của ngươi với Lâm chất nữ đấy”.

"Hôn sự? Đại bá hỏi ta chuyện này làm cái gì? Chuyện liên hôn giữa hai tông môn do Lâm sư muội chọn, chứ ta không quyết định được.

Vậy nên, Lâm sư muội muốn đổi hôn phu, ta cũng sao cả”.

Cổ Trình Thành xua tay nói.

Ban đầu, hắn cũng chả bị làm sao.

Cùng lắm thì hắn bị người ta cười nhạo, chê trách chuyện này một đoạn thời gian thôi.

Chỉ cần hắn trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, kẻ nào tự vả sẽ tự nhiên xuất hiện thôi.

Hắn quan tâm chuyện an nguy của Đường Nguyệt Nhu hơn là cưới Lâm Khuynh Thành làm thê.

Trong khoảng thời gian này, Đường Nguyệt Nhu đã chăm sóc hẳn từng li từng tí một, thậm chí bà ấy còn cho hắn có đủ tài nguyên để tu hành.

Cứ thế mà trong lòng của hắn cũng xem Đường Nguyệt Nhu như người thân thiết với bản thân.

Chẳng qua, hiện tại hắn thấy thái độ của Sở Vấn như thế thì cũng biết có hỏi cũng vô dụng.

Hắn đang đợi bản thân trở thành thiếu tộc trưởng rồi, sẽ biết được nhiệm vụ đó là gì thôi.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi tham gia thi vào Thần Vũ Điện đây.

Còn kết quả chuyện hôn sự bàn bạc ra sao, cứ báo cho ta một tiếng là được”.

Cổ Trình Thành chắp tay, rồi cáo từ rời đi.

Lâm Huyền đen mặt nhìn bóng lưng của Cổ Trình Thành rời đi: “Tư chất của người này thua Sở Tu sư đệ, còn là người Thiên héo nhưng lại vô lễ và kiêu căng.

Ta còn nghe đồn hắn bắt yêu nghiệt Thẩm Từ của Thẩm gia phải quỳ xuống đất nhận lỗi trước đám đông, khiến tình cảm giữa Sở gia với Thẩm gia bắt đầu rạn nứt.

Người này không hề chừa con đường sống cho người khác, một khi nắm được phần thắng sẽ không tha cho đối thủ, còn không có tầm nhìn xa trông rộng.

Chẳng lẽ, muội muội để ý hắn thật sao?

Muội thử hỏi bản thân dám tin lời mình nói không đã?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Đế Bất Tử