Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hửm? Đây là cái gì? Mặt dây chuyền? Đâu có giống, trông thật sự kì cục đấy!”

Tô Mông Mông lấy thứ đồ giống như mặt dây chuyền ra xem.

Trông giống như biểu tượng mặt trời, giống một quả cầu lửa đang cháy.

“Đội khảo sát cũng bất thường quá đấy, gửi cho bọn mình kiểu mặt dây chuyền này làm gì chứ?”

Ngô Văn Văn không hiểu nói, “Vả lại kiểu mặt dây chuyền này, nhìn cứ khiến người ta khó chịu thế nào ấy?”

“Hơi kì la thât!”

Tô Mộc Vũ cũng vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực.

“Bỏ đi bỏ đi, không quan tâm nữa. Ngày mai là thời cơ tốt để bọn mình trổ tài, thế này đi, tớ đãi, tối nay bọn mình ra ngoài ăn một bữa hoành tráng đi!”

Tô Mông Mông cười lớn nói.

“Được thôi. Đúng rồi Mã Nam, cậu cũng đi với bọn tớ đi! Chúng ta đi chung!”

Tô Mộc Vũ mời. Mã Nam gật đầu.

Khuya hôm đó, có một chiếc máy bay từ Thục Đô cũng thuận lợi đáp xuống Cảng Đảo.

Sau đó lại có xe chuyên dụng đón một nhóm người đến bến cảng.

Lúc này, tại bến cảng.

“Chát!”

“Cút đi cho tôi, con đàn bà đê tiện!”

Một cậu trai trẻ tát mạnh vào mặt một cô gái.

Tát mạnh đến mức cô gái ngã xuống đất.

Bên cạnh là cửa vào một khách sạn ven biển.

“Mẹ kiếp, giờ nhớ đến tôi, còn đến đây tìm tôi, chết mẹ cô đi!”

Vừa nói, chàng trai vừa đạp mạnh vào bụng dưới của cô gái.

Cô gái bị thương, năm cuộn tròn trên đất.

Những người đang chuẩn bị lên tàu cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

“Nếu để bạn gái mới của tôi hiểu lầm, tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn!”

Chàng trai vừa nói vừa đánh thêm lần nữa. Bộp!

Đột nhiên, tay của anh ta bị người khác giữ chặt lại.

“Anh... Anh là ai?” Chàng trai tức giận nói.

Còn anh chàng kia lại dùng sức giữ tay anh ta mạnh hơn.

“Ui"

Chàng trai bị đau lập tức xin tha. “Cút!

Anh chàng kia đá anh ta một cước ra xa vài mét.

Chàng trai thấy nhóm người ở phía sau anh chàng kia, lúc này không dám nói thêm lời nào nữa,

vội chạy vào khách sạn.

Lúc này anh chàng mới ngồi xổm xuống, đỡ cô gái bị đánh dậy.

Thoáng chốc giật mình. “Thật sự là cậu!” Anh chàng ngạc nhiên nói.

Vừa nãy ở bến cảng, anh cảm thấy cô gái này rất quen.

Vốn cũng chẳng muốn quan tâm đâu, nhưng rõ ràng chàng trai kia đánh rất mạnh.

Cho nên anh không nhãn tâm. Cô gái bị đánh đã không đứng dậy nổi nữa, lúc này thấy anh chàng này mới lộ vẻ ngạc nhiên, như năm được một cọng rơm cứu mạng vậy.

“Trần Khiêm, là cậu sao!?”

Cô gái vừa khóc vừa nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn