Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng mà Trần Khiêm vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Triệu Nhất Phàm.

Tuy rằng Triệu Nhất Phàm hết mực xinh đẹp, nhưng Trần Khiêm không phải dạng cầm thú đến mức đục nước béo cò.

Khách sạn có rượu vang.

Triệu Nhất Phàm lấy một chai, mở ra rồi rót đầy hai ly.

“Trần Khiêm, uống với tôi một ly rượu được không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không bám lấy cậu đâu. Ha ha, trước đây tôi thật lòng rất để ý thân phận của cậu, nhưng sau này biết được thân phận thực sự của cậu rồi tôi mới thấy bản thân nực cười đến mức nào. Tôi sẽ không quấn lấy cậu đâu! Cậu dừng lo!”

Triệu Nhất Phàm nói.

“Cậu bị thương, nên nghỉ ngơi sớm một chút!”

Trần Khiêm khẽ lắc đầu.

“Vết thương của tôi là ở trong tim. Người ta nói, vết thương trong tim thì chỉ có rượu mới chữa được!”

“Được, nhưng tôi chỉ uống ít rồi còn phải về, thủ hạ của tôi còn đang đợi tôi!”

Trần Khiêm đón lấy ly rượu.

Nghe những lời nói của Triệu Nhất Phàm, Trần Khiêm liên tiếp uống ba ly rượu vang.

Chủ yếu là thấy Triệu Nhất Phàm một thân một mình ở một nơi xa lạ đã rất đáng thương. Dù sao cũng là bạn học cũ, cô ta cũng là bạn tốt của Mã Hân Nhiên, nếu không an ủi cô ta một chút thì thật áy náy.

Triệu Nhất Phàm đã ngà ngà say.

Trần Khiêm vội vàng ngăn lại.

“Được rồi, uống vậy đủ rồi. Triệu Nhất Phàm, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy thì không có chuyện gì nữa rồi. Tôi có việc, không thể uống với cậu thêm được nữa!”

Trần Khiêm nói xong liền đứng dậy.

“Shhl”

Đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, đầu thì váng vất.

“Rượu này mạnh vậy?” Trần Khiêm nghĩ bụng.

Tiếp sau, Triệu Nhất Phàm lại ôm chặt lấy Trần Khiêm.

Trần Khiêm muốn gỡ tay cô ta ra, nhưng không có lấy chút sức lực.

Mãi đến khi cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối đen, Trần Khiêm ngã vật trên giường.

Triệu Nhất Phàm lau nước mắt trên mặt. Cầm điện thoại lên gởi đi một tin nhắn. Lập tức có người đến gõ cửa.

Cửa mở ra, chính là người đàn ông lúc nấy đánh Triệu Nhất Phàm.

“ỒI Cô gái, được rồi sao. Tôi còn tưởng cô bị cậu ấm kia đón đi rồi?”

Người đàn ông cười he he.

“Tiền của anh đây, lập tức biến đi. Ngoài ra, tôi bảo anh làm cho giống thật chút thôi mà anh ra tay cũng ác quá đấy?”

Triệu Nhất Phàm tức giận nói.

“Không phải cô nói diễn cho giống một chút sao? Nếu không làm vậy sao anh trai này tin tưởng được, he he, cậu ấm này đã hôn mê rồi, xem ra tối nay cô không nhàn rỗi rồi?”

“Cút đi liền cho tôi!”

Triệu Nhất Phàm nhìn gã đàn ông kia một cách ghét bỏ sau đó lập tức đóng cửa lại.

Không sai, đây chính xác là một vở kịch, là một màn khổ nhục kế.

Mục đích là lấy được lòng tin của Trần Khiêm và chiếm được thiện cảm của anh.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn