Thiên Mệnh Chí Tôn


"Tớ thấy một bức vẽ mà họ dùng trong cuộc họp, vẽ một thiết kế gì đó. Ha ha ha, không phải đội khảo sát định đi tìm long cung đó chứ?"

Tô Mông Mông nói xong cười lớn.

Tô Mộc Vũ và Ngô Văn Văn nhìn nhau, Tô Mông Mông càng nói càng mờ mịt.

“Thật hay giả vậy?”

“Tất nhiên là thật, tớ không lừa các cậu đâu! Hơn nữa bọn họ còn rất nghiêm khắc cảnh cáo tớ một trận, làm tớ sợ quá phải chạy nhanh đi!”

Tô Mông Mông lè lưỡi.

“Những việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta làm tốt việc của mình là được!”

Tô Mộc Vũ cười khổ.

Ngô Văn Văn và Tô Mông Mông đồng loạt gật đầu.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.

Sau đó, ai đó nhấn chuông phòng Tô Mộc Vũ.

Mở cửa ra xem, thì ra là Dương Hoa Lệ đang khoanh tay đứng bên ngoài.

“Có chuyện gì?” Tô Mông Mông hỏi.

“Giáo sư Thẩm mở cuộc họp, bảo tôi đến thông báo cho các cậu!”

Dương Hoa Lệ nói giọng không mấy thân thiện.

Tô Mông Mông đắc ý cười: “Được, nói với giáo sư Thẩm chúng tôi tới liền!”

Dương Hoa Lệ trừng mắt rồi bỏ đi.

Giáo sư Thẩm là đội trưởng đội khảo sát lần này.

Ông đã bảy mươi tuổi, vậy mà lần này còn xin tài trợ, thành lập đội khảo sát, là một vị giáo sư nghiêm khắc.

Tô Mộc Vũ rất tôn trọng ông, bởi vì ông học cao. hiểu rộng.

Rất nhanh, mọi người đã tề tựu đông đủ tại phòng họp.

Những người đến trước lần này, bao gồm cả Tô Mộc Vũ là ba mươi hai người.

Lần họp này cũng không có gì khác, chủ yếu là nhấn mạnh các hạng mục cần chú ý, hoàn toàn là một buổi họp mang tính hình thức.

Nhưng lúc buổi họp đang diễn ra nửa chừng.

Giáo sư Thẩm bỗng nhiên ho gắt.

Vừa ho vừa gãi gãi cổ.

Tô Mộc Vũ ngồi bên cạnh giáo sư Thẩm, đúng lúc lơ đãng nhìn trúng cổ ông.

Cái nhìn này, khiến Tô Mộc Vũ sửng sốt...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn